Lục Vân Sơ cảm thấy Văn Trạm thực ra vẫn chưa hoàn toàn tỉnh rượu, nếu không thì tại sao lại cứ quấn quýt như lúc còn say, thật sự khiến nàng lĩnh hội được thế nào là triền miên đến cực điểm.
Hắn vốn là người vô cùng kiệm lời, trước nay dù có xúc động cũng đều khắc chế, vậy mà hôm nay dường như đã đem hết cả một đời làm nũng ra trút hết lên người nàng, cứ bám riết không buông, nhất quyết phải để nàng cũng nếm thử một lần mùi vị như thể đã say.
Lục Vân Sơ nâng cằm hắn lên, yếu ớt hỏi: “Chàng sao vậy chứ?” Tựa như sau khi say rượu đã đánh mất hết liêm sỉ, cái bụng mềm của hắn vừa bị vạch trần liền chẳng còn che giấu gì nữa, nghĩ gì làm nấy, dù sao cũng đã chẳng còn đường quay đầu.
Hắn cũng không buồn viết nữa, chỉ nhìn nàng chăm chú bằng đôi mắt rạng rỡ, rồi bất chợt cúi xuống hôn “chụt” một cái.
Lục Vân Sơ chẳng còn sức lực mà đùa giỡn với hắn, bất đắc dĩ nói: “Ta thấy chàng thật sự chưa tỉnh rượu đâu.”
Văn Trạm lắc đầu, vuốt ve mái tóc nàng, khiến tóc hai người xõa chung một chỗ, hắn hận không thể để nó quấn lấy nhau.
Lục Vân Sơ thật sự không biết trong đầu hắn đang nghĩ gì, khẽ lắc đầu, định nhắm mắt nghỉ ngơi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play