Lục Vân Sơ cảm thấy, có lẽ Văn Trạm đã khai mở ra một loại kỹ năng kinh khủng nào đó. Trước kia hắn là kiểu kẻ tội nghiệp ngồi nhìn nàng với ánh mắt khẩn cầu để xin ăn, còn giờ thì… là xin hôn.
Khi ấy ánh mắt hắn đầy đáng thương vì đói bụng, còn bây giờ thì mang một loại ý vị khác, như đang dè dặt nói rằng: “Nếu có thể… nàng có thể hôn ta một cái không?”
Bất kể Lục Vân Sơ có hiểu nhầm hay không, mỗi khi hắn mỉm cười dịu dàng với nàng, nàng liền kề sát lại, hôn khẽ lên khóe môi hắn.
Tốc độ tiến triển của hai người quả thật vượt ngoài dự liệu. Nếu bảo là lửa gần rơm thì chưa đúng, vì nụ hôn của họ chẳng hề dồn dập, mà là thứ tình cảm tinh tế như dò xét, nồng đậm hơn dục vọng, tuy ngây ngô vụng về nhưng lại khiến người ta mê mẩn khó rời.
Đường đi hanh thông, ngoài thời điểm nghỉ chân ban đêm, đa phần thời gian họ đều ở trong xe ngựa. Bầu không khí trong khoang xe quấn quýt mập mờ đến độ ngay cả mấy gã hộ vệ thô kệch cũng bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn.
Chuyện trước kia Lục Vân Sơ từng thích Văn  tuy chưa từng nói rõ, nhưng mọi người đều ngầm hiểu. Vậy mà chớp mắt một cái, nàng lại “bắt cóc” Văn Trạm, còn thân mật với hắn như thế.
Ánh mắt đám hộ vệ nhìn Văn Trạm bất giác lộ ra vài phần thương hại.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play