Viện tử nơi Văn Trạm cư ngụ thật sự vô cùng hoang vắng, sắp đến năm mới rồi, Lục Vân Sơ xắn tay áo chuẩn bị thu dọn lại sân viện cho thêm phần náo nhiệt.
Văn Tước ngoài miệng thì la lối “ta là hạ nhân của ngươi chắc?”, nhưng cuối cùng vẫn đành cam chịu, miễn cưỡng giúp nàng chuẩn bị đủ loại đồ dùng đón Tết, chắc nguyên do lớn nhất vẫn là cảm giác áy náy với Văn Trạm.
Cách năm mới vẫn còn một đoạn thời gian, Lục Vân Sơ đã bắt đầu lần lượt dán hoa lên mấy khung gỗ cửa sổ, cái gì vui mắt thì nàng dán cái đó, mấy khung cửa sổ cổ kính thanh nhã lại bị nàng biến thành phong cách quê mùa, giống hệt sân nhà nông thôn.
Ngay cả Văn Trạm, kẻ mang theo khí chất lạnh lẽo cô quạnh khắp người, cũng trở nên bớt phần tiêu điều khi ngồi trước khung cửa sổ kia, cả người như tràn đầy sức sống, dường như ngoài khung cửa ấy là cánh đồng hy vọng mênh mông.
Hắn khoác lên mình bộ y phục mới, ngoài trùm áo choàng lông, quanh vạt áo lót một vòng lông cáo trắng muốt, càng tôn lên vẻ tuấn tú nhu hòa, dáng dấp ngay ngắn cao ráo.
Hắn bất đắc dĩ đi theo sau Lục Vân Sơ, thấy nàng bưng cái ghế nhỏ chạy đông chạy tây dán hoa cửa sổ, thì cứ thấp thỏm đi quanh nàng, sợ nàng lỡ chân vấp ngã.
Đợi đến khi Lục Vân Sơ cuối cùng cũng dán xong khung cửa sổ cuối cùng, hắn mới đem cuốn sổ đưa tới trước mặt nàng: “ta hơi nóng.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT