– Người Trường An quen nghĩ rằng các phường hội là địa bàn của nhà chúng ta, kể cả Anh Công. Nhà chúng ta và Anh Công phủ không thân thiết, người ta lo rằng sau khi giao thiệp với phường hội sẽ gây ra hiểu lầm cho nhà chúng ta. Đương nhiên, Anh Công phủ cũng khá kiêu ngạo, không muốn giao du với một đám râu ria, đao khách, du hiệp.
Ngu Tu Dung khinh bỉ:
– Những người này thật đúng là tai điếc mắt ngơ, không biết mấy năm nay các phường hội vẫn không ngừng tìm kiếm cây trồng mới cho Thái tử, thu thập kỳ hoa dị thảo cho Tôn thần y sao? Ngay cả Thái Y Viện muốn tìm một số dược liệu quý cũng sẽ đến phường hội hỏi thăm một tiếng. Vậy mà họ lại như người chết, không thèm để ý, chỉ vì một chút đông trùng hạ thảo mà làm to chuyện như vậy.
Vân Sơ thở dài:
– Cái tật xấu "coi của mình là nhất", cứ nghĩ nhà chúng ta cũng giống họ, có chút đồ tốt là giấu như giấu mạng, không cho ai biết. Cứ thế này, không phải là phúc khí của Đại Đường. Thôi, ta mang một ít đông trùng hạ thảo đến nhà Lương Kiến Phương trước, coi như thông báo một tiếng cho bên Anh Công, để lão già đó không đột ngột nhận được đông trùng hạ thảo mà rơi vào kết cục như Ngưu Cao.
Đầu bị thương, nửa trên khuôn mặt, đặc biệt là vùng mắt, đến chiều đã sưng vù lên. Ngu Tu Dung lấy trứng gà luộc lăn qua cũng chẳng ăn thua.
May mắn là gặp Lương Kiến Phương không cần phải câu nệ lễ nghi. Vân Sơ che mặt bằng một tấm mạng che mặt, ngồi xe ngựa trong thời tiết nóng nực, mang theo vẻ âm u tiến vào dinh thự của Lương Kiến Phương, đến cổng cũng không xuống xe.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT