Trong một đêm, một trăm tám mươi chín người đã chết. Trong số đó, người Thổ Phồn chết thì cũng đã chết, chẳng có gì to tát. Vấn đề là trong một trăm lẻ hai người còn lại, có cả người già, phụ nữ và trẻ nhỏ...
Sáng sớm, Vân Sơ ngáp dài bước ra từ Hoa gia, lòng trĩu nặng. Ôn Nhu nói không sai chút nào, chính hắn đã tự tay nuôi dưỡng một con độc long.
Vân Sơ luôn cảm thấy, trước khi ra tay với đồng tộc, ít nhiều cũng nên có lòng trắc ẩn. Dù làm vậy có thể là nuôi hổ gây họa, nhưng nếu ai cũng hành xử như thế, thì lại là công bằng với tất cả mọi người trong tộc.
Diệt tộc là một chuyện vô cùng đáng sợ. Trong nhận thức của Vân Sơ, chỉ khi sự tồn tại của một nhóm người đe dọa đến an nguy của toàn tộc thì mới có thể thi hành loại hình phạt tàn khốc này, bằng không, nên xét theo sự việc mà xử lý.
Hở một chút là giết cả nhà không phải là biểu hiện của uy quyền, mà là sự nhu nhược tuyệt đối. Khí phách đế vương nên dùng để tung hoành bên ngoài cương thổ Đại Đường, còn ở trong nước, kẻ có tội phải chịu hình phạt mới là lẽ thường.
Lục Phì tối qua ngủ rất ngon, nên sáng dậy tinh thần vô cùng sảng khoái. Lúc rời khỏi Hoa gia, nàng còn xin tú bà hai bình rượu mạnh pha Mật Bách Hoa, giờ đang ôm trong lòng trông đắc ý vô cùng.
Tiệc rượu ở Đại Đường thường kéo dài thâu đêm suốt sáng. Dù cuối cùng đám đàn ông đều lăn lộn với ca cơ vũ nữ, nhưng cũng không đến mức hỗn loạn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT