Vân Sơ nghiêng tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài một lúc, đoạn cắn thêm một miếng bánh hồ kẹp thịt, nói:
"Chúng ta đã trốn kỹ rồi, không cần sợ hãi."
Tiểu phụ nhân đốt đèn dầu, chỉ vào thanh sam của Vân Sơ, hỏi:
"Ngươi là quan, sao lúc này không chạy ra ngoài hộ giá?"
Vân Sơ cười đáp:
"Bên cạnh các quý nhân có rất nhiều hộ vệ, không cần đến ta. Hơn nữa, trong tay ta không có binh khí."
Gã đàn ông bán bánh nhanh chóng nhét một thanh đao chặt xương lưng dày vào tay Vân Sơ:
"Mau đi đi."
Vân Sơ ngây người một lát, rồi đặt con dao sang một bên, nói với tiểu phụ nhân:
"Có nước không? Ăn bánh khô nghẹn quá."
Gã đàn ông đứng phắt dậy, chỉ vào Vân Sơ nói:
"Ngươi cũng chỉ là một tên ăn hại."
Vân Sơ nghe vậy cũng không xấu hổ, quay sang nói với tiểu phụ nhân xinh đẹp:
"Ngươi hẳn không phải xuất thân từ nhà nghèo khó chứ?"
Tiểu phụ nhân thấy hai mắt Vân Sơ nhìn mình chằm chằm, liền ngượng ngùng gật đầu:
"Ta từng làm tỳ nữ mấy năm trong một phủ đệ lớn."
Vân Sơ cắn một miếng bánh, nuốt xuống rồi nói:
"Nhìn qua là biết không đúng. Đừng xem đây là một xưởng nhỏ, nhưng thủ đoạn làm việc lại cho thấy sự bất phàm. Haiz, sao nhà ta lại không có một tỳ nữ tài giỏi như ngươi chứ."
Tiểu phụ nhân khó xử liếc nhìn gã bán bánh, không dám nói lời nào, cuối cùng chỉ thở dài một tiếng.
Vân Sơ lại nói với gã đàn ông:
"Vợ ngươi không tệ."
Gã đàn ông gầm lên:
"Mẹ kiếp nhà ngươi!"
Lúc Vân Sơ phủi tay bước ra khỏi xưởng bánh, tiểu phụ nhân nơm nớp lo sợ đưa cho hắn một cái bánh hồ kẹp thịt, nhỏ giọng hỏi:
"Lang quân nói thật chứ?"
Vân Sơ liếc nhìn gã đàn ông ngã sõng soài trên đất như một đống bùn nhão, đáp:
"Cứ sống tốt cuộc sống của mình đi, đừng suốt ngày nghĩ đến những chuyện vẩn vơ."
Dứt lời, hắn xách gói bánh kẹp thịt được bọc trong lá sen, giương ô thản nhiên rời khỏi phường Quang Phúc, còn quay đầu lại ghi nhớ tiệm nhỏ này, đồ ăn không tệ, sau này có thể thường xuyên ghé qua.
Khi quay lại phố Chu Tước, đoàn xe của quý nhân đã sớm rời đi. Đám Kim Ngô Vệ túa cả vào các ngõ hẻm để lùng sục khắp nơi. Vân Sơ lúc này đi trên phố Chu Tước ngược lại chẳng ai đoái hoài.
Băng qua phố Chu Tước, đi qua bốn phường An Nghiệp, Chương Đức, Sùng Hiền, Trường Thọ, Vân Sơ đem chiếc bánh hồ kẹp thịt đã đông cứng cất vào lòng, phủi đi lớp tuyết dày trên chiếc ô giấy dầu rồi tiến vào phường Phong Ấp.
Phường Phong Ấp chiếm diện tích rất lớn, sau lưng là tường thành Trường An cao lớn nguy nga. Vì lý do phòng ngự, nơi đây toàn là nơi ở của đám thương nhân hạ tiện. Một khi có biến, quân thủ thành có thể dỡ gạch đá của phường Phong Ấp để chống giặc.
Vừa bước vào cửa phường, Vân Sơ đã suýt ngã ngửa vì mùi tương phơi nồng nặc. Hắn phải lấy khăn tay bịt mũi, mất một lúc mới quen được rồi mới đi vào trong.
Trên con phố bên trong, người đi lại rất đông, xe ngựa, xe bò, xe lừa, thậm chí cả xe cút kít nhiều không đếm xuể. Tuy nhiên, xe ngựa ở đây đa phần đều có mui che bằng vải xanh, điều này cho thấy nơi đây quanh năm không có quý nhân ghé đến.
Vân Sơ thậm chí còn cho rằng, việc đặt xưởng làm tương ngay cửa phường chính là một sách lược của các thương hộ nơi này, cốt để ngăn những kẻ quyền quý vào đây tra sổ sách, tống tiền.
Càng đi vào trong, Vân Sơ càng tin chắc suy đoán của mình là đúng. Bởi vì, đi được chừng ba trăm mét, mùi tương đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là mùi bã rượu ngọt dịu.
Hai bên đường cắm đầy tửu kỳ, tửu kỳ rất cao, nhà sau lại cắm cao hơn nhà trước. Những lá cờ dài bay phần phật trong gió, khiến cho chữ viết trên đó như sống lại, hiệu quả quảng cáo vô cùng tốt.
Như Ý là một cái tên rất hay, Tri Hạ cũng là một cái tên rất hay, chỉ có điều tửu điếm này trông không ra sao cả.
Tửu kỳ nhà người ta cao lớn hùng vĩ, chỉ có lá tửu kỳ đề hai chữ "Như Ý" là ủ rũ bám vào cột cờ, sống chết không chịu tung bay. Nhưng cũng không thể trách nó, vì nó quá thấp. Tửu kỳ nhà khác đều cao hơn tường thành, chỉ có tửu kỳ Như Ý là thấp hơn, tự nhiên không có gió để thổi.
Vân Sơ đứng trước cửa tửu phường Như Ý quan sát một lát. Hôm nay tuyết rơi dày, chính là lúc khách nhân uống rượu ngắm tuyết. Cửa tửu phường nhà khác, tiểu nhị ôm vò rượu ra vào tấp nập, chỉ có tửu phường Như Ý này là vắng tanh vắng ngắt.
Ngay khi Vân Sơ chuẩn bị bước vào, một gã đàn ông mặc áo lụa từ bên trong sải bước ra, vừa đi vừa chửi mắng:
"Lão tử muốn đi đánh bạc, ngươi làm gì được lão tử? Ngày thường thu lưu mẹ con các ngươi đã là lão tử phát lòng từ bi rồi. Bây giờ lại dám không cho lão tử đi đánh bạc!"
Một người đàn bà tóc tai bù xù vội vàng đuổi theo, van xin:
"Đây là chút tiền cuối cùng rồi, không có số tiền này, ngài bảo ta làm sao mua men rượu để ủ rượu đây."
Gã đàn ông một cước đạp ngã người đàn bà, giận dữ mắng:
"Cưới phải ngươi đúng là xúi quẩy, mười mấy ngày liền, ván nào cũng thua tiền."
Vân Sơ mỉm cười đi tới. Ngay lúc gã đàn ông lướt qua vai hắn, chẳng biết thế nào, gã lại bước hụt một chân, ngay trước mắt bao người xem náo nhiệt, đầu cắm thẳng vào bậc thềm đẽo bằng đá xanh.
Vân Sơ đưa tay ra chụp nhưng lại chụp vào khoảng không. Sống mũi gã đàn ông đập mạnh vào góc nhọn của bậc thềm.
Chỉ nghe một tiếng "rắc", thân thể đang căng cứng của gã lập tức mềm nhũn. Một vũng máu đỏ thẫm nổi bật trên nền tuyết trắng, chảy dọc theo bậc thềm như một dòng suối nhỏ.
"A—" Người đàn bà thét lên một tiếng kinh hoàng, lao tới ôm lấy gã đàn ông mà khóc nức nở.
Vân Sơ vội né sang một bên, nhanh chóng chắp tay với đám người đang xem náo nhiệt:
"Xin các vị láng giềng làm chứng cho ta, người này trượt chân ngã, hoàn toàn không liên quan đến bản quan."
Đám đông vốn đang xem náo nhiệt bỗng thấy thành thảm án, đang định giải tán thì nghe Vân Sơ nói hai chữ "bản quan", liền dừng bước. Một người đàn ông đội mũ nỉ trắng tiến lên chắp tay nói:
"Lang quân nói rất phải, Tào Ngũ này chỉ lo mắng vợ, ra cửa không nhìn đường nên mới té ngã."
Vân Sơ lập tức nói với tiểu nhị tửu phường đang chết trân tại chỗ:
"Mau đi lấy ít rượu, hôm nay ta mời các vị láng giềng uống một ngụm cho ấm người."
Tiểu nhị nhận được một nắm tiền đồng, lập tức ôm ra một vò rượu lớn, đặt vào tay Vân Sơ rồi chạy đi giúp người đàn bà đáng thương kia.
Vân Sơ tu một ngụm lớn, rồi nhét vò rượu vào tay gã đội mũ nỉ trắng:
"Uống một ngụm đi, giải xui."
Gã kia cũng không khách khí, bưng vò rượu lên tu ừng ực, khiến mọi người phẫn nộ. Trong chốc lát, vò rượu lớn đã bị vô số bàn tay của những người muốn uống rượu níu lấy.
Người đàn bà ra sức lay thân thể gã đàn ông ngã trên đất nhưng không nhận được chút phản ứng nào.
Vân Sơ biết gã đã chết. Hai chân lơ lửng, cả người cắm đầu xuống đất, toàn bộ trọng lượng dồn vào đầu, rồi lại đập cái đầu đó vào bậc thềm sắc nhọn, dù đầu không vỡ nát thì cái cổ yếu ớt cũng đã bị gãy lìa.
Một lát sau, Lý trưởng và Phường chính đã tới. Sau khi xem xét hiện trường, hỏi han những người có mặt, họ dùng một tấm vải gai che mặt gã đàn ông lại, nói là phải đợi bộ khoái và ngỗ tác đến.
Vân Sơ thân là nhân chứng, tự nhiên không thể dễ dàng rời đi.
Ngay lúc mọi người chuyền tay nhau uống cạn vò rượu, một đám Bất Lương Nhân kéo đến.
Lý trưởng thấy người đến không phải bộ khoái mà là Bất Lương Nhân, vội vàng tiến lên nói:
"Lý trưởng Đằng Thành bái kiến các vị Bất Lương Soái."
Tên Bất Lương Nhân cầm đầu hừ một tiếng trong mũi coi như đáp lễ, rồi ngồi xổm xuống lật tấm vải gai lên, liếc nhìn người đàn ông đã chết, đoạn đẩy đầu gã một cái. Cái cổ mềm nhũn không còn chống đỡ được nữa, cái đầu liền lắc lư hai cái.
Bất Lương Nhân đứng dậy hỏi:
"Lúc người này chết, ai ở gần hắn nhất?"
Vân Sơ đứng ra nhưng không chắp tay, chỉ gật đầu nói:
"Là ta. Lúc đó ta chuẩn bị vào cửa, hắn muốn ra cửa, không ngờ người này bước hụt một chân rồi ngã chết. Không tin, có thể hỏi các vị láng giềng."
Bất Lương Nhân không hỏi các láng giềng mà tiếp tục nói với Vân Sơ:
"Ngươi có quen Tào Ngũ không?"
Vân Sơ lắc đầu:
"Không quen biết."
"Ngươi có qua lại tiền bạc với Tào Ngũ không?"
Vân Sơ nhíu mày:
"Bản quan mới từ Tây Vực trở về, trước hôm nay chưa từng gặp Tào Ngũ này, càng không có bất kỳ qua lại tiền bạc nào với hắn."
Bất Lương Nhân nghe Vân Sơ nói vậy, cũng thu lại vẻ ngạo mạn thường ngày, chắp tay hỏi:
"Không biết vị lang quân này họ tên là gì, nhà ở đâu, đang phụng sự ở nha môn nào?"
Vân Sơ uể oải giơ tay đáp lễ:
"Họ Vân, tên một chữ Sơ, nhà ở Vân gia tại phường Tấn Xương, hiện đang nhậm chức Tư y ở Thái Y Thự."
Bất Lương Nhân nghe Vân Sơ làm việc ở Thái Y Thự, lại chắp tay nói:
"Ti hạ tin rằng Vân Tư y sẽ không liên quan đến tên lưu manh Tào Ngũ này. Chỉ là vì ngài, ti hạ vẫn phải hỏi một tiếng, Vân Tư y đến tửu phường Như Ý này có việc gì?"
Vân Sơ thở dài một tiếng:
"Ta trước khi đến Trường An, từng nhậm chức Chưởng cố tại nha môn Đại Quan Lệnh ở Quy Tư. Trong trận chiến Quy Tư, người trong nha môn Đại Quan Lệnh, trừ ta ra gần như toàn quân bị diệt... Đồng liêu tử trận quá nhiều, thượng quan cảm thấy nha môn Đại Quan Lệnh coi như hữu dụng, liền ban thưởng một khoản tiền, lệnh cho ta mang đến Trường An để chu cấp cho những người cô khổ."
Người đàn bà vốn ánh mắt trống rỗng đang quỳ lặng lẽ bên bậc thềm, canh giữ người chồng đã chết của mình. Nhưng khi những lời của Vân Sơ lọt vào tai, nàng bỗng "khực" một tiếng, một hơi không lên nổi, mềm nhũn ngã lên người chồng.
Vân Sơ đưa tay bấm vào nhân trung của nàng, không ngờ bấm hồi lâu mà người đàn bà này vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Hắn quay lại sờ vào cổ nàng, rồi thở dài đứng dậy, xòe tay nói với Bất Lương Nhân:
"Người chết rồi!"
Bất Lương Nhân thăm dò hơi thở của người đàn bà, nhổ một bãi nước bọt:
"Đúng là tắt thở thật rồi. Xúi quẩy thật, chết cũng phải chết cùng nhau, coi như là phúc khí của bọn họ. Được rồi, được rồi, mọi người giải tán, để người nhà Tào Ngũ ra thu dọn thi thể."
Vân Sơ thấy Bất Lương Nhân không nhắc đến chuyện tiền bạc, liền nắm lấy cổ tay hắn nói:
"Theo lời dặn của huynh đệ ta, có một khoản tiền phải giao cho một nữ tử tên là Tri Hạ."
"Ta chính là Tri Hạ!"
Một giọng nói trong trẻo lạnh lùng từ hậu trạch truyền đến, ngay sau đó, một nữ tử áo xanh bước ra.
Sắc mặt nàng tái nhợt, không thèm để ý đến đôi nam nữ ngã trên bậc thềm, mà nhìn thẳng vào mắt Vân Sơ hỏi:
"Tên mập kia thật sự đã vì nước hy sinh ở Quy Tư sao?"