"Ngươi cũng xảo quyệt y hệt phụ thân ngươi."
Lý Trị nhét một miếng bánh vào miệng con gấu lớn, đoạn liếc nhìn Vân Cẩn.
"Tiểu tế và gia phụ không thích nội đấu."
"Chính trị chính là thuật dụng nhân. Phụ thân ngươi là người có tư duy đơn giản. Khi tác chiến với ngoại địch, kẻ thù rành rành trước mắt, mục tiêu rõ ràng, chỉ cần nghĩ cách đánh bại chúng là được. Nhưng việc dùng người trong nhà lại khác. Nó giống như tám con ngựa cùng kéo một cỗ xe, có con kéo về phía trước, có con lại rẽ sang trái, sang phải, thậm chí có con còn dùng sức kéo ngược về sau.
Là người cầm cương, lúc này phải biết ghìm cương những con ngựa ấy, bắt chúng dồn sức theo hướng mình muốn. Muốn chúng tiến lên, chúng phải tiến lên, muốn lùi lại, chúng phải lùi lại. Suy nghĩ của ngựa không được khác với suy nghĩ của người cầm cương.
Nghe lời thì ban thưởng, già yếu thì thay thế, không nghe lời thì phải quất roi. Nếu quất roi mà vẫn không chịu đi cùng hướng với người cầm cương, vậy thì giết quách nó đi, giết xong còn phải lột da xẻ thịt đổi lấy tiền... không được lãng phí.
Phụ thân ngươi nuôi một con ngựa già, đến nay vẫn không chịu đổi, còn muốn cưỡi nó ra chiến trường, đó là con đường tự tìm đến cái chết. Một trang nam nhi tài trí hơn người như ngươi lại cứ khư khư giữ lấy nữ tử đầu óc có vấn đề như An Định, sống chết không chịu buông tay, không muốn nếm thử vẻ đẹp của những nữ nhân khác, đó chính là ngu xuẩn, là phung phí của trời.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play