Nhưng không sao, vẫn còn canh bí đỏ mà.

Đứng dậy chào hỏi qua camera, Thời Ngu xoay người vào bếp chuẩn bị bưng canh bí đỏ ra.

Cậu bình thường không kén ăn lắm, món mặn hay món chay đều thích. Theo như dự tính, Thời Ngu nghĩ mình vừa ăn xong một đĩa cánh gà, bây giờ uống một bát canh bí đỏ thanh đạm là vừa vặn.

Tuy nhiên mọi việc đang diễn ra bỗng nhiên có chút bất ngờ. Bát canh bí đỏ vừa múc ra thơm ngon hấp dẫn, nhưng cậu lại đột nhiên không còn khẩu vị nữa.

Khi mùi canh bí đỏ thanh đạm thoang thoảng bay đến, Thời Ngu khẽ nhíu mày. Rõ ràng cảm thấy mình vẫn còn hơi đói nhưng lại khó nuốt.

Nhìn chằm chằm bát canh đối diện một lúc lâu, Thời Ngu nghĩ mình cũng không phải là người thích làm khó bản thân nhỉ.

Thôi, lông mày cậu giãn ra, dứt khoát để mai uống vậy.

Hôm nay cậu có lẽ đơn thuần là thèm đồ ăn nên không muốn ăn đồ chay.

Thế là bát canh bí đỏ vừa mới nấu xong được chuyển hướng để nguội rồi cho vào tủ lạnh.

Các fan trong phòng livestream đợi cả buổi, chỉ nghe streamer nói: "Đùa thôi, hôm nay tự nhiên không muốn ăn nữa."

"Mai chúng ta ăn nhé."

Bình luận: [...]

[Sợ chết khiếp, cứ tưởng streamer còn uống được thêm một bát canh nữa chứ.]

Trên màn hình, fan đùa thở phào nhẹ nhõm.

Thời Ngu thoáng lộ vẻ mặt kỳ lạ, thật lòng mà nói nếu không phải bát canh vừa rồi thật sự không hợp khẩu vị, cậu thực sự có thể ăn nữa. Nhưng suy nghĩ này chỉ thoáng qua trong đầu, Thời Ngu cũng không nói ra.

Thấy streamer không ăn nữa, trên các bình luận rải rác bắt đầu nói chuyện phiếm về những tin tức gần đây, không biết fan nào đó chợt nhớ ra:

[Streamer ở thành phố B đúng không?]

Vì địa chỉ livestream có hiển thị IP, Thời Ngu cũng không phủ nhận.

Có cư dân mạng thắc mắc: [Thành phố B thì làm sao?]

[Tôi cũng ở thành phố B.]

[Khó nói cụ thể.]

Fan có ảnh đại diện hoạt hình tốt bụng gõ chữ nhắc nhở:

[Tôi có người thân có tin tức nội bộ, nói là khu phố Cam Hoa ở thành phố B gần đây hình như có nhân viên giao hàng bỏ vật phẩm nguy hiểm vào trong bưu kiện, bây giờ đang rà soát từng bưu kiện một. Tóm lại mọi người nếu gần đây nhận được đồ vật lạ thì vẫn nên cẩn thận một chút nhé.]

Trong kiện hàng có vật phẩm nguy hiểm?!

Bình luận này vừa xuất hiện, bên dưới lập tức bùng nổ.

[Ai mà thất đức thế, chuyên bỏ đồ vào bưu kiện.]

[Bảo sao dạo này việc giao hàng lại nghiêm ngặt thế, hóa ra là có chuyện rồi.]

Bình luận chửi bới rất ồn ào.

Thời Ngu cũng ngạc nhiên. Mặc dù cậu chưa từng nghe nói về chuyện này, nhưng bản năng của một người đang ở trong một thế giới kỳ dị vẫn khiến cậu theo bản năng tin lời này, lấy điện thoại ra tự kiểm tra.

Khi từng cái từng cái trang mua sắm được mở ra, cậu nhìn danh sách mua sắm.

Ừm, gần một tháng nay không mua sắm trực tuyến nhiều, trang giao hàng cũng không hiển thị có món đồ nào đang được giao.

Tuy nhiên vì lời của cư dân mạng, Thời Ngu vẫn cẩn thận hơn một chút. Sau khi do dự một lúc, cậu  đã cài đặt chặn cuộc gọi từ số lạ trên điện thoại, rồi mới yên tâm đặt xuống.

Như vậy tối ngủ chắc không có chuyện gì đâu nhỉ.

Chỉ cần mình không nghe điện thoại, bưu kiện có vật phẩm nguy hiểm chắc sẽ không được giao đến tay mình đâu nhỉ?

...

11 giờ 59 phút đêm, Thẩm Ngôn đã kiểm tra xong khu nhà phía nam, nhìn đồng hồ khẽ nhíu mày.

"Bác sĩ Thẩm, vẫn chưa tìm thấy."

Trước đây khi kiểm tra từng nhà một thì vẫn có thể tìm thấy dấu vết của "gói hàng không thể vứt bỏ", nhưng kể từ khi vật thể kỳ lạ hấp thụ máu thịt của một người, thứ này đã hồi phục đáng kể, khả năng ẩn nấp cũng tăng lên rất nhiều.

Không chỉ ẩn nấp trong nhà dân, mà ngay cả đường ống thoát nước, khe nứt tường cũng có thể là nơi nó ẩn nấp.

Và điều nan giải hơn là "gói hàng không thể vứt bỏ" có một đặc điểm, cứ cách một ngày phải nuốt chửng một người. Hôm qua vừa mới nuốt chửng một người đàn ông trung niên sống một mình, trước 12 giờ trưa mai, thứ này nhất định phả thấy máu.

Nghĩ đến theo những lần theo dõi trước đây, vật phẩm kỳ lạ hiếm khi quay trở lại những nơi đã từng đến, nạn nhân mới có lẽ đang ở trong những tòa nhà chưa được tìm kiếm.

Hơn nữa, gói hàng không thể vứt bỏ vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, lần này khả năng cao vẫn sẽ chọn những cư dân sống một mình.

"Tăng tốc độ thêm một chút." Thẩm Ngôn nhắc nhở.

Mọi người đều biết mức độ nghiêm trọng của vấn đề, sau khi gật đầu lại tiếp tục tản ra đi đến hai tòa nhà còn lại.

Thời Ngu luôn có thói quen sinh hoạt rất tốt, 8 giờ sáng dậy, 11 giờ đêm đi ngủ. Vừa livestream xong, cậu đã dọn dẹp nhà cửa, tắm rửa chuẩn bị đi ngủ.

Điện thoại để chế độ im lặng, như mọi khi đặt ở đầu giường. Chỉ là cậu vừa nhắm mắt, trên trang thông tin giao hàng vốn trống trơn bỗng nhiên xuất hiện một thông báo màu đỏ, giống như có anh shipper đang cần mẫn giao hàng đến đây.

Nhưng lúc này đã là 12 giờ đêm rồi!

Dưới màn đêm, màn hình điện thoại khẽ nhấp nháy, khi màu đỏ sáng lên, cuộc gọi từ shipper sắp đến, nhưng vừa nhấp nháy một cái thì đột nhiên im bặt.

Thời Ngu đã cài đặt chặn cuộc gọi, shipper trong điện thoại dường như cũng không ngờ lần đầu tiên lại xuất hiện sai sót.

Cách một phòng khách, bên ngoài cánh cửa chống trộm, một hộp giấy khoảng 25cm nằm yên lặng trên tấm thảm đỏ, không biết ai đã giao đến đây vào nửa đêm, dưới ánh đèn hành lang trắng bệch nhìn có vẻ rợn người một cách khó hiểu.

Sau một phút, thông báo giao hàng lại xuất hiện, lần này đặc tính của vật phẩm kỳ lạ đã vượt qua việc chặn không xác định.

Tuy nhiên, ngay khi tiếng gõ cửa sắp vang lên, dưới lầu bỗng nhiên truyền đến một tiếng bước chân rất nhỏ.

"Lão Vương, đi nhanh lên."

"Cái tay già chân yếu của ông cũng nên tập luyện đi."

Giọng người đàn ông trung niên dưới lầu vội vã truyền đến, theo tiếng đáp lại từ phía sau, hai người đi nhanh hơn.

Âm thanh truyền đến tầng mười chín, giằng co với cánh cửa chống trộm qua không gian nửa buổi, gói hàng không thể vứt bỏ dù có miễn cưỡng đến mấy lúc này cũng chỉ có thể tạm thời rời khỏi trước cửa, một lần nữa ẩn mình đi.

Chỉ là trước khi biến mất, chiếc hộp giấy rơi trên mặt đất đã khắc sâu số nhà vào đó.

Triệu Văn và Vương Sơn sau khi được phân công đến tòa nhà này vẫn cẩn thận kiểm tra như thường lệ, vừa đi đến tầng mười lăm, lại một lần nữa phát hiện thiết bị dò tìm có động tĩnh.

Hơi giống với tòa nhà đã phát hiện nạn nhân vào ban ngày.

Hai người dừng lại một lát, nhìn nhau, lặng lẽ gửi tin nhắn cho bác sĩ Thẩm, rồi mới cùng Vương Sơn cảnh giác cẩn thận lên lầu.

Vừa đến ngoài cửa chống trộm bên phải tầng mười chín, liền nhìn thấy tấm thảm đỏ như thể đã bị di chuyển, Vương Sơn nín thở đi qua.

Khoảnh khắc tiếp theo, đồng tử co rút lại, trên mặt đất phát hiện một con mắt lăn tròn trên tấm thảm.

Gần như cùng lúc đó Vương Sơn và Triệu Văn đều cho rằng cư dân bên trong đã gặp nạn, giống như người đàn ông trung niên gặp phải ở tòa nhà số tám trước đó.

"Lẽ ra vừa nãy phải nhanh hơn nữa." Mặt Triệu Văn khó coi.

Nếu lúc đó họ không gửi tin nhắn cho bác sĩ Thẩm mà xông lên thẳng thì tốt rồi.

Vương Sơn vỗ vai anh ta: "Chúng ta xông lên cũng vô ích."

"Cứ đợi bác sĩ Thẩm đến xem đã."

Có dấu vết rồi sao?

Thẩm Ngôn vừa xuống lầu đã nhận được tin nhắn, khi đến nơi thì thấy Vương Sơn và Triệu Văn đang đợi ở cửa với vẻ mặt hối lỗi.

"Vừa nãy gói hàng không thể vứt bỏ xuất hiện ở đây sao?" Anh ta nhìn số nhà.

Triệu Văn gật đầu: “Chúng tôi vừa lên đến nơi thì cái gói hàng quái dị kia vừa trốn đi.”

“Người bên trong...” Giọng anh ta hơi trầm xuống.

Thẩm Ngôn liếc nhìn anh ta: “Người bên trong không sao.”

Ngay khi lên lầu, linh tính của anh ta đã cảm nhận được, trong căn hộ 1903 có người, không giống như nhà của những nạn nhân trước đó hoàn toàn không có sự sống.

Có người ư?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play