Bầu trời thành phố B xám xịt, buổi sáng trời còn nắng chang chang, vậy mà giờ đã mây mù giăng kín, trông như sắp mưa đến nơi.

Thời Ngu kéo rèm cửa sổ, có chút phân vân không biết có nên ra ngoài không. Không ra ngoài thì đồ ăn trong tủ lạnh tích trữ cho tuần này sắp hết rồi, mà ra ngoài thì... lại sợ gặp phải chuyện gì đó.

Không phải cậu quá lo bò trắng răng, mà là thế giới này quá nguy hiểm, hoàn toàn không phải thế giới hòa bình mà cậu từng sống.

Bên ngoài đủ loại quỷ dị ẩn mình trong bóng tối, trong tầm mắt người thường không thấy được, chỉ cần sơ suất một chút là có thể giẫm phải mìn mất mạng. Lúc Thời Ngu mới xuyên qua, cậu chỉ cảm thấy trời đất sụp đổ, đặc biệt là khi biết mình xuyên đến thế giới nào.

[Ác Niệm Hỗn Loạn] Đây chẳng phải là cuốn tiểu thuyết kinh dị vạn người mê mà cậu từng đọc sao?

Thời Ngu vừa nghĩ đến cốt truyện liền không kìm được rùng mình.

[Ác Niệm Hỗn Loạn] là một cuốn tiểu thuyết kinh dị cực kỳ nổi tiếng trong thế giới cũ của Thời Ngu, vừa phát hành đã được săn đón nồng nhiệt, chỉ vài ngày sau lập tức leo lên top 1 hotsearch, trở thành tác phẩm TOP của năm.

Cuốn tiểu thuyết này hoàn toàn không liên quan gì đến sự nhẹ nhàng, mà lấy quỷ dị Cthulhu làm bối cảnh.

Nói về Tang Hoài Ngọc thì anh là người thừa kế gia tộc hào môn, sau khi gặp phải sự kiện quỷ dị và mất đi người thân khi còn nhỏ, vô tình dung nhập với một vật phẩm quỷ dị và có được dị năng. Từ đó, anh hợp tác với nhóm nhân vật chính cùng nhau tiêu diệt quỷ dị, khám phá sự thật về thế giới này.

Mà trong đó, vì vẻ ngoài tuấn tú, ôn hoà cùng sức hút của Tang Hoài Ngọc, trụ cột của hiệp hội dị năng giả là Phó Nam Nghiêu từ chỗ nhìn anh bằng con mắt khác đã dần coi anh là người cứu rỗi.

Thẩm Ngôn là bác sĩ có năng lực đặc biệt cũng thầm yêu Tang Hoài Ngọc sau khi trải qua từng sự kiện, thậm chí cả em trai Hàn Sở Dập là con em thế gia có mối quan hệ tốt cũng cúi đầu yêu thích Tang Hoài Ngọc, quả thực là một mị ma sống mà.

Tuy nhiên, nếu chỉ là nhân vật chính vạn người mê thì còn dễ nói, điều đáng sợ nhất là dị năng giả đứng đầu Tang Hoài Ngọc được mọi người coi là ánh sáng của nhân loại căn bản không phải là người!

Độc giả gào thét điên cuồng, cuối cùng khi nhìn thấy Tang Hoài Ngọc đột nhiên cảm thấy không còn thú vị nữa nên cởi bỏ lớp ngụy trang để lộ bản thể Tà Thần thì đều ngớ người ra.

Trước khi Thời Ngu xuyên sách, cốt truyện vừa cập nhật đến đoạn Tang Hoài Ngọc không muốn chơi nữa, tình tiết nguy hiểm nhất trong sách xuất hiện, dừng đột ngột trong ánh mắt kinh hãi của độc giả, quả thực khiến người ta da đầu tê tại.

Ký ức đến đây là hết, Thời Ngu hít một hơi thật sâu, mắt to trừng mắt nhỏ với chiếc tủ lạnh trống rỗng hồi lâu, cuối cùng cũng đưa ra quyết định.

Thôi ra ngoài vậy, lần này cùng lắm là mua nhiều hơn một chút, nếu không thì dù không gặp sự kiện quỷ dị cũng sẽ chết đói ở nhà mất.

Còn về việc tại sao không gọi đồ ăn ngoài?

Khoé miệng Thời Ngu co giật, trong một thế giới đầy kinh dị quỷ dị như thế này, xác suất gặp chuyện khi gọi đồ ăn ngoài còn lớn hơn nhiều so với việc tự mình ra ngoài.

Cậu nhớ hình như trước đây có quỷ dị nào đó liên quan đến đồ ăn ngoài xuất hiện thì phải.

Thời Ngu sờ bụng, chỉ cảm thấy mình xuyên qua lâu như vậy mà vẫn sống sót hoàn toàn nhờ sống sót một cách cẩn trọng. Nhưng cậu hơi nhíu mày, cũng có chút phiền muộn.

Không biết sao tuần này sức ăn của mình đột nhiên lại nhiều đến vậy, rõ ràng trước đó vì làm video mukbang đã mua lượng thức ăn dự trữ đủ dùng mười mấy ngày, vậy mà đến giờ lại ăn hết sạch rồi.

Chẳng lẽ mùa xuân đến rồi, khẩu vị cũng sẽ trở nên tăng lên sao?

Một ý nghĩ kỳ lạ thoáng qua trong đầu, Thời Ngu lắc đầu, cậu thay áo hoodie xong, cẩn thận đeo khẩu trang, rồi mới xách rác ra khỏi tiểu khu.

Để tránh rước phải các loại quỷ dị ẩn mình, Thời Ngu khi ra ngoài đều cố gắng mặc kín mít, nhưng không thể tránh khỏi việc phải sử dụng phương tiện giao thông. Cậu mới xuyên sách được nửa năm, tiền kiếm được từ việc làm video mukbang đều dùng để duy trì cuộc sống hàng ngày rồi, thực sự không có tiền mua xe.

May mắn là cách khu dân cư khoảng một trăm mét có một trạm xe buýt.

Thời Ngu đứng trước trạm xe buýt nhìn bầu trời âm u, cảm thấy hôm nay mua đồ dự trữ về nhất định phải đóng chặt cửa nẻo. Thời tiết này nhìn là thấy có chuyện rồi.

Cái kiểu thời tiết âm u sắp mưa này quả thực là khung cảnh ưa thích nhất mỗi khi các sự kiện kinh dị trong nguyên tác xảy ra.

Thời Ngu nắm chặt điện thoại, sau khi xe buýt đến, cậu cẩn thận xác nhận lại biển số xe buýt và thông tin trạm dừng, rồi mới thả lỏng người, kéo mũ áo hoodie lên xe.

Ngay sau khi Thời Ngu rời đi không lâu, cách chiếc xe buýt số 405 rời đi 200 mét. Ở cửa trạm chuyển phát nhanh phía xa, Thẩm Ngôn vừa đến đã phát hiện trạm chuyển phát nhanh đóng cửa.

Ở cửa trạm chuyển phát nhanh dán thông báo, chủ cửa hàng đã trả phòng thuê và mua vé về quê từ hôm qua rồi.

“Gói hàng không thể vứt bỏ lần cuối cùng theo dõi được ở đây sao?”

“Là trạm chuyển phát nhanh này đó bác sĩ Thẩm.”

“Gói hàng không thể vứt bỏ sau khi được Tang tiên sinh xử lý chỉ còn lại mười phần trăm năng lượng. Nhưng quỷ dị này cực kỳ xảo quyệt, lúc đó nó giả vờ đã không còn sức lực, cũng khiến chúng tôi lơ là cảnh giác. Ai ngờ nó lại nhân lúc hỗn loạn bỏ trốn... Sau khi đến nơi chúng tôi mới điều tra ra nó đã trà trộn vào một xe chuyển phát nhanh, được nhân viên chuyển phát nhanh vận chuyển đến đây.”

Người nói chuyện khi nhắc đến sai sót lần này cũng có chút xấu hổ.

Tang tiên sinh đã xử lý phần nguy hiểm nhất, tàn dư còn lại của gói hàng không thể vứt bỏ lẽ ra phải được họ tiêu diệt, không ngờ đến bước cuối cùng lại xảy ra sự cố, để vật phẩm quỷ dị bỏ trốn.

Nhưng dù vậy, khi nhắc đến Tang tiên sinh, sắc mặt của các thành viên hiệp hội dị năng giả vẫn hơi ửng đỏ, như thể chỉ cần nhắc đến thôi cũng đã khiến người ta cực kỳ kích động vậy

Trong lòng những người của hiệp hội dị năng giả, dù Tang tiên sinh không phải là thành viên nội bộ hiệp hội, cũng không thuộc về bất kỳ tổ chức nào. Nhưng anh vẫn được mọi người kính trọng.

Đối phương là dị năng giả số một đích thực ở thành phố B, trong một năm qua không biết bao nhiêu sự kiện quỷ dị đã được anh xử lý. Hơn nữa, Tang tiên sinh đã cứu rất nhiều thành viên trong hiệp hội, trong mắt những thành viên mới tới như họ, đối phương sớm đã là một sự tồn tại như thần linh rồi.

Thẩm Ngôn khi nghe thấy tên Tang Hoài Ngọc thì trong lòng hơi động, rồi lấy lại tinh thần, nhìn sắc mặt xấu hổ của thành viên hiệp hội vẫn không khá hơn.

“Lần này quả thực là sai sót của các anh.”

Giọng anh ta lạnh lùng, chỉ một câu nói đã khiến người đàn ông cao lớn vừa rồi xấu hổ không thôi.

Hiệp hội dị năng giả của họ tuy không phải tổ chức thuộc chính phủ, nhưng lại do Huyền Môn và tất cả các dị năng giả cùng nhau đề cử thành lập, với mục đích bảo vệ thành phố khỏi sự xâm hại của quỷ dị, nhưng bây giờ thành viên lại vì sơ suất mà để một con quỷ dị bỏ trốn.

Thẩm Ngôn nói nhẹ nhàng: “Gói hàng không thể vứt bỏ vốn dĩ tồn tại dựa vào con người, bây giờ nó đã trà trộn vào khu dân cư còn phiền phức hơn trước.”

Trước đây họ đã cố tình lập phương án cách ly khu dân cư mới bắt được gói hàng không thể vứt bỏ, bây giờ đối phương lại dung nhập vào đám đông, bám vào những người bình thường, dù chỉ còn mười phần trăm năng lượng, mức độ khó giải quyết lại tăng lên gấp đôi.

Dù sao gói hàng không thể vứt bỏ có hình dáng không khác gì hộp chuyển phát nhanh thông thường, ngoài việc sau khi bị vứt bỏ sẽ xuất hiện trở lại và hút đi một phần ba khí huyết của người vứt bỏ thì rất khó bị phát hiện.

Người mang gói hàng không thể vứt bỏ lần đầu bị hút đi một phần ba, lần thứ hai cũng tương tự, tích lũy đến ba lần thì người mang sẽ hoàn toàn hóa thành dinh dưỡng cho gói hàng không thể vứt bỏ.

Trước khi bị phát hiện, gói hàng không thể vứt bỏ đã dựa vào cách này để nuốt chửng không ít người.

Và bây giờ điều phiền phức nhất là trước khi trạm chuyển phát nhanh đóng cửa, người giao hàng đã giao gói hàng đi rồi, ngay cả họ cũng không biết nó sẽ theo ai về nhà.

Triệu Văn biết mình đã gây ra họa lớn, nhưng lúc này điều quan trọng nhất vẫn là phải tìm thấy gói hàng không thể vứt bỏ trước: “Bác sĩ Thẩm, bây giờ chúng ta phải làm sao?”

Khu phố lân cận trống rỗng, ngẩng đầu lên là ba bốn khu dân cư liền kề.

“Thông tin vận chuyển bưu kiện vẫn còn, cứ kiểm tra từng cái một thôi.” Ngoài cách này ra cũng không còn cách nào tốt hơn.

Con người luôn bất lực khi đối mặt với quỷ dị, các thành viên hiệp hội gật đầu, họ vội vàng đi xuống chuẩn bị.

Thẩm Ngôn nhíu mày, tùy ý liếc nhìn chiếc xe buýt đang từ từ chạy qua đối diện, rồi thu ánh mắt lại.

“À phải rồi, nhớ xin giấy phép khám xét.”

Kiểm tra trong khu dân cư nếu không có giấy tờ rất khó nhận được sự tin tưởng của các hộ dân, đến lúc đó thì việc tìm kiếm sẽ càng khó khăn hơn.

Nghe bác sĩ Thẩm nói, Triệu Văn đáp lại: “Vâng, bác sĩ Thẩm.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play