“Đúng vậy, ông ta còn dựa vào chuyện này để nịnh hót con mụ nằm kia nữa.”
“Chẳng phải sao? Cái bà ấy cả ngày cứ giả bộ yếu đuối, gặp đàn ông là mắt liếc đưa tình.”
“Sao? Chị nhìn thấy à?”
“Sao mà không thấy? Tuần trước bà ta còn lả lơi với lão Vương kia kìa. Tôi nhớ lúc đó bà ta muốn đổi thứ gì đó với ông ta, nói chuyện mà mắt cứ đưa đưa liếc liếc, sau đó lão Vương còn sờ tay bà ta nữa.”
“Thật á?”
“Tôi tận mắt chứng kiến!”
Lão Trần có vẻ không nghe nổi nữa. Không biết là do thức tỉnh hay chỉ đơn giản là sợ hãi, ông ta gạt đám đông rồi chạy thẳng đến bệnh viện.
Nhà ở ngay gần bệnh viện của xưởng nên chẳng mấy chốc, ông ta đã tìm đến nơi. Hỏi thăm phòng bệnh xong, ông ta bước vào thì thấy Trần Tú Nhã đang nằm trên giường bệnh. Đôi mắt nhắm nghiền, gương mặt tái nhợt không còn chút huyết sắc.
Đầu cô đã được băng lại nhưng vẫn có vệt máu thấm qua.
Lão Trần đứng đó, ánh mắt phức tạp nhìn con gái mình, không ai biết ông ta đang nghĩ gì.
Lúc này, người thím đi theo chăm sóc cô vừa đi vệ sinh về, nhìn thấy lão Trần đứng chắn ngay cửa thì đẩy ông ta một cái:
“Ông đứng đấy làm gì chặn cả lối đi? Vào thì vào, không vào thì biến đi, đừng có đứng đây vướng chân vướng tay!”
Thím ta vừa thấy lão là bực cả người. Đúng là đồ cầm thú, đứa trẻ ngoan ngoãn như vậy mà cũng nỡ đánh đến mức này, đúng là mất hết nhân tính!
“Tôi đến thăm Tiểu Nhã.”
“Thăm cái gì? Xem con bé chết chưa à? Chết rồi thì khỏi ai thay thằng con nhà người ta về quê nữa hả?”
“Tôi…”
"Tôi cái gì mà tôi? Tôi chưa từng thấy ai như ông! Đứa trẻ ấy mấy tuổi rồi mới đến nhà ông, ông nghĩ nó có thể xem ông là cha nó sao?
Ông mơ à? Ngay cả cha ruột nó còn vứt bỏ nó được, chứ đừng nói ông chỉ là người không chung huyết thống!
Để rồi xem, đến lúc ông hết giá trị lợi dụng, mẹ con họ có còn để mắt đến ông không!"
Lão Trần nghe xong không nói gì, chỉ đứng đó nhìn trân trân, không ai biết ông ta đang nghĩ gì.
“Đến rồi thì đóng tiền viện phí đi!”
“Ừm...”
Sau khi đóng tiền và hỏi han bác sĩ, lão Trần rời đi. Đến sáng hôm sau, khi Văn Nhã tỉnh lại, cô nhìn thấy trên bàn có một hộp cơm và một cốc trà lớn.
Người phụ nữ trên giường bệnh bên cạnh thấy cô tỉnh liền nói:
“Đó là bữa sáng bố cháu mang đến đấy. Tỉnh rồi thì ăn đi, có sức thì mới mau khỏi.”
“Vâng.”
Văn Nhã chậm rãi ăn, trong đầu suy nghĩ về cơ thể Trần Tú Nhã này. Cô phải làm thế nào để đổi tên đây?
Mẹ ruột của nguyên chủ họ Văn, vậy thì cô có thể lấy họ của bà ấy.
Buổi sáng, bác sĩ đến kiểm tra, dặn dò một số lưu ý rồi nói cô có thể xuất viện.
Khi cô yếu ớt trở về khu tập thể của gia đình công nhân, một nhóm các thím, các bác trong khu trông thấy liền chạy đến.
Người thì đỡ cô, người thì vội vàng hỏi han:
“Tiểu Nhã, cháu thấy khá hơn chưa?”
“Đỡ hơn rồi ạ, chỉ là vẫn còn hơi choáng váng, buồn nôn.”
“Vậy sao cháu xuất viện sớm thế? Ở lại thêm vài ngày nữa đi!”
“Không cần đâu ạ, nằm viện tốn kém lắm. Cháu chịu đựng một chút là được rồi.”
“Đúng là đứa trẻ hiểu chuyện, ngoan quá mới bị nhà đấy bắt nạt thế này.”
Văn Nhã nghe xong chỉ yếu ớt mỉm cười.
Sau đó, hai thím trong khu tập thể đưa cô về nhà, trên đường đi còn kể lại chuyện đã xảy ra sau khi cô rời đi.
“Tiểu Nhã, cháu không biết đâu, sau khi chúng ta đưa cháu đến bệnh viện, nhà cháu xảy ra chuyện lớn đấy!”
Văn Nhã liếc nhìn người đang nói, đó là người hay buôn chuyện nhất trong khu. Chắc hẳn bà ta đi theo cô cũng chỉ để hóng tin tức đầu tiên mà thôi.
“Thím ơi, nhà cháu sao rồi? Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Hầy, chẳng phải vì cháu…”
“Thôi đi, Trương Hồng Hoa, con bé còn chưa khỏe mà thím đã nói chuyện này với nó làm gì?”
“Thì tôi chỉ nói cho vui thôi mà!”
“Vui cũng đừng nói nữa!”
Vừa trò chuyện, họ vừa đi đến trước cửa nhà Văn Nhã. Nhìn thấy cửa khóa, cô lấy chìa ra mở.
Bước vào nhà, mọi người nhìn thấy trong phòng khách có hai bộ chăn gối đặt dưới đất, rõ ràng là lão Trần và vợ không dám ngủ trong phòng.