Có lẽ vì làm chuyện thất đức nên sợ gặp ác mộng chăng?

Nhưng họ lại không dám vào phòng cô ngủ sao? Có lẽ cũng vì sợ.

Văn Nhã đi thẳng đến cửa phòng mình, mở ra thấy mọi thứ vẫn nguyên vẹn, không bị ai động vào. Cô liền cảm ơn hai thím đã đưa mình về rồi vào phòng nằm nghỉ.

Lúc này, cô mới có thời gian kiểm tra những thứ mà mình đã thu vào trong không gian.

Cô lục tung tủ trong phòng lão Trần, bên trong ngoài quần áo, chăn màn còn có một ít tiền và phiếu mua hàng.

Điều quan trọng nhất là… không thấy sổ hộ khẩu đâu!

Lúc này cô mới nhớ, lão Trần từng nói hôm sau sẽ đăng ký cho cô đi vùng kinh tế mới.

Sổ hộ khẩu không có ở đây, chứng tỏ ông ta đã nộp lên rồi!

Khốn kiếp! Việc ở quê vừa nặng nhọc lại dễ bị bắt nạt, thế mà ông ta lại dám làm vậy với cô!

Xem ra, chuyện cô phải về quê đã thành chuyện đã rồi, danh sách đăng ký rồi thì không sửa được nữa.

Buổi trưa, trong nhà không có ai về, cô lấy đồ ăn trong không gian ra ăn, sau đó lại nằm xuống ngủ.

Cơ thể này vẫn còn yếu, cô cũng không gắng gượng nữa, cứ ngủ trước đã.

Tối đến, nghe thấy tiếng động ngoài nhà, cô biết lão Trần và vợ đã về.

Lão Trần vào phòng, đưa tờ thông báo đi vùng kinh tế mới cho cô.

“Tiểu Nhã, con cũng đừng trách bố, bố cũng không muốn thế. Nhưng bố già rồi, về sau vẫn cần có con trai nuôi dưỡng.”

“Ý bố là, sau này con không cần phải phụng dưỡng bố nữa?”

“Ừ, không cần.”

“Đây chính là cái giá để con không phải nuôi bố sao?”

Sắc mặt lão Trần trầm xuống, nhưng Văn Nhã chẳng thèm để ý.

“Vậy đưa sổ hộ khẩu của con cho con đi.”

“Con lấy hộ khẩu làm gì?”

“Con sắp phải đi rồi, bố còn giữ hộ khẩu của con để làm gì? Chẳng lẽ còn định bán con thêm lần nữa?”

“Con đừng nói lung tung! Con là con gái bố, sao bố có thể làm chuyện đó được?”

“Bố đã làm một lần rồi. Giờ lại không đưa sổ cho con, chẳng lẽ con nghĩ như vậy là sai à?”

“Được rồi, giờ bố đưa cho con.”

Nói rồi, lão Trần lấy sổ hộ khẩu từ túi ra. Văn Nhã lập tức giật lấy.

Nhìn cuốn sổ trong tay, cô biết nếu cô muốn giữ nó thì lão Trần chắc chắn không chịu.

“Con muốn đổi tên!”

“Cái gì?”

“Con muốn đổi tên!”

“Con là con gái bố, sao phải đổi tên?”

“Nhưng bố đã không cần con nữa rồi. Vì người khác, bố đã nộp đơn cho con về quê. Con đổi tên, lấy họ mẹ, không theo họ bố nữa!”

Nói xong, Văn Nhã giả vờ như một đứa trẻ ấm ức, bĩu môi, mắt ngân ngấn nước, quay mặt đi.

Lão Trần nhìn thấy, tưởng cô chỉ đang giận dỗi trẻ con.

“Tiểu Nhã, con xem, bố cũng đâu muốn thế. Bố chỉ nghĩ đến lúc bố già đi, vẫn cần có người lo hậu sự cho mình thôi…”

Ở nhiều nơi, người ta vẫn quan niệm rằng con trai mới là người lo phụng dưỡng cha mẹ khi về già, lo hậu sự khi mất, thậm chí là người thực hiện nghi thức cuối cùng trước linh cữu.

Thực ra, dù thời đại có thay đổi thì tư tưởng đó vẫn tồn tại, nhưng cũng không hiếm gia đình chỉ có con gái. Đến khi cha mẹ qua đời, chẳng phải chính con gái cũng là người lo tang sự, thực hiện những nghi thức cuối cùng sao?

“Nhưng con thực sự rất giận! Con muốn đổi sang họ của mẹ. Ít nhất, mẹ sẽ không bao giờ bán con đi.”

Vừa nhắc đến mẹ, sắc mặt của lão già cặn bã kia liền trở nên bối rối.

Trước đây, ông ta còn rất cứng rắn, nhưng từ khi về nhà thấy đồ đạc bị lục tung, trên tường toàn là chữ viết bằng máu thì không dám mạnh miệng nữa.

Ông ta thật sự lo sợ rằng nếu đối xử không tốt với con gái, thì mẹ nó sẽ quay về tìm mình.

Những chuyện đáng sợ như vậy đã xảy ra rồi, nên ông ta cũng không còn cứng rắn nổi trước mặt con gái nữa.

“Ông không muốn tôi đổi họ, chẳng phải vì vẫn muốn bán tôi đi thêm một lần nữa sao?”

“Không... không có!”

Tuy lão già này đã bị Lưu Mẫn tẩy não, nghĩ rằng sau này có thể thu thêm một khoản tiền thách cưới nữa, nhưng bây giờ ông ta không dám làm vậy nữa.

“Nếu không có thì tôi cứ đi đổi họ thôi. Đêm qua mẹ tôi còn báo mộng bảo tôi đổi sang họ của bà ấy, như vậy ông sẽ không thể bán tôi đi nữa.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play