Trước khi về đến nhà, cô thu xe đạp lại vào không gian. Dù sao, ở thời đại này chưa có xe đạp hiện đại như thế, cô không thể để lộ ra được.
Sau đó, cô len lén trèo qua cửa sổ trở lại phòng.
Mọi chuyện đã xong, cô an tâm chìm vào giấc ngủ.
Điều mà cô không biết là, gã cha cặn bã kia lại gặp ác mộng một lần nữa.
Lần này, mẹ của nguyên chủ thật sự đã xuất hiện trong giấc mơ của ông ta.
Sáng hôm sau, khi Văn Nhã thức dậy, cô nhìn thấy hai quầng thâm đen sì dưới mắt của gã cha cặn bã.
Ồ, vậy là mấy lời tối qua của cô đã lọt vào tai bọn họ thật sao? Nhìn bộ dạng của gã cha cặn bã này, sao cô lại thấy vui thế nhỉ?
"Ba, ba làm sao vậy? Tối qua ngủ không ngon à?
Ba ơi, con xin lỗi, có phải ba lo lắng cho con khi xuống nông thôn không? Ở đó trời lạnh lắm, con lại không có quần áo bông dày hay chăn ấm nữa.
Nhưng ba đừng lo, con sẽ gom nhiều rơm rạ, chui vào đống rơm là ổn thôi, như vậy con sẽ không bị chết rét đâu.
Ba à, nhìn ba thế này, con lại lo cho sức khỏe của ba đó."
Ọe…
Nói đến đây, chính cô cũng sắp buồn nôn rồi. Cô thực sự bội phục tài diễn xuất của mình, kiếp trước sao cô không đi làm diễn viên nhỉ?
Sáng nay, sắc mặt của Lưu Mẫn cũng chẳng khá hơn là bao. Ba người ăn xong bữa sáng, Văn Nhã cầm theo quả trứng gà rồi rời đi.
Ban ngày, cô đi xem qua hai căn nhà còn lại, đều có người ở. Hơn nữa, trong nhà cũng không có căn phòng bí mật hay đồ đạc gì đáng giá, vậy nên cô chỉ nhìn qua rồi rời đi.
Sau đó, cô nhớ lại một chuyện. Hình như trước kia, khi nguyên chủ nghe gã cha cặn bã và mẹ của nguyên chủ trò chuyện, đã từng nhắc đến một cái tên là Vương Vi Quốc.
Khi đó, chính hắn là người đã nhắm vào gia đình của mẹ nguyên chủ. Nhưng đúng là vào thời điểm đó, nhà bên ngoại của nguyên chủ cũng là một con cừu béo bị nhắm tới.
Suy nghĩ một lúc, cô liền hóa trang thành một cậu nhóc đen nhẻm, tìm đến khu nhà của Vương Vi Quốc.
Trên đường đi, cô dò hỏi được vị trí, sau đó phát hiện nơi đó còn có người canh gác!
Cô đứng từ xa quan sát, đợi đến khi người gác cổng đi vệ sinh thì nhanh chóng lẻn vào.
Thực ra, nhà của Vương Vi Quốc cũng không khó tìm. Hắn là trưởng phòng, khu nhà này được phân theo cấp bậc, cô cứ tìm đến những căn nhà to nhất là được.
Dù có tìm nhầm cũng không sao, vì những kẻ có chức quyền cao hơn hắn cũng chẳng phải thứ gì tốt đẹp.
Nếu không có sự cho phép của bọn chúng, đám tay chân bên dưới sao dám ngang ngược như vậy chứ?
Thế là cô lục soát từng nhà một.
Nhà này xong thì trèo tường sang nhà khác, cô đã quan sát kỹ, mấy nhà này đều không có ai ở.
Nhà này xong lại sang nhà tiếp theo, cô gần như lật tung mọi ngóc ngách mà mình có thể nghĩ ra.
Có một nhà còn nuôi chó, nhưng không sao cả. Cô lấy một cái đùi gà nhỏ, bôi thuốc mê không màu không mùi lên rồi ném qua, thế là con chó ngoan ngoãn ngủ luôn.
Mặc dù đùi gà to có thể bôi được nhiều thuốc hơn, nhưng cô tiếc, không nỡ ném đi.
Cô còn thấy trong nhà đó có dán chữ "Hỷ"*, đây là vừa cưới hay sắp cưới đây?
Nhưng cưới hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì đến chuyện cô thu gom đồ, dù sao thì cũng chẳng để lại thứ gì cả.
Cứ như vậy, cô đã lục soát hết mấy căn nhà liên tiếp. Đến căn cuối cùng, cô phát hiện có người bên trong nên đành tiếc nuối rời đi.
Khi ra ngoài, người gác cổng đã đổi ca, nhìn thấy cô đi ra nhưng cũng không để ý.
Dù sao trước khi vào cũng đã kiểm tra rồi, nếu có vấn đề thì đã không được cho vào ngay từ đầu.
Sau khi rời khỏi đó, Văn Nhã lập tức trở về nhà.
Về đến nơi, cô chốt cửa lại rồi bắt đầu kiểm kê số đồ thu được.
Quả thật là không kiểm thì không biết, kiểm rồi thì giật cả mình!
Cô đếm mãi, mãi đến tận tối mới xong.
Nhìn cuốn sổ trên tay đã ghi kín chữ, cô đành lấy thêm một cuốn khác, ghi thêm một nửa nữa mới hoàn tất.
Riêng tiền mặt đã có tới 253,567.88 tệ.