Nhạc công công đứng bên cạnh cười gượng:
– Bệ hạ, thần thấy Nhạc đại nhân nói rất có lý. Hà Châu hiện tại không thái bình, bệ hạ thân vàng ngọc, thực sự không nên ở nơi hiểm yếu.
– Chậc chậc, ngươi đúng là đồ phản bội! – Tần Phong cười lớn – Cứ ăn tiệc tẩy trần của Nhạc đại nhân trước đã. Nếu hài lòng thì đây vừa là tiệc tẩy trần, vừa là tiệc tiễn đưa. Nếu không hài lòng, hắc hắc, vậy thì khó nói lắm.
Nhạc Khai Sơn nghe vậy mà rầu rĩ, hài lòng hay không, chẳng phải chỉ một câu của bệ hạ thôi sao? Đến lúc đó dù ngài có ăn uống no say, muốn bới lông tìm vết chẳng phải dễ như trở bàn tay sao? Nghe ý của bệ hạ, xem ra người không định rời đi.
Nhạc Khai Sơn là người không màu mè, cực kỳ thực tế. Tần Phong nói là tiện yến, hắn quả nhiên đãi tiện yến. Chỉ là đầu bếp bản địa Hà Châu nấu nướng, hương vị tự nhiên khác xa Việt Kinh. Không chỉ ba người Tần Phong ăn rất ngon, ngay cả chính Nhạc Khai Sơn cũng ăn liền mấy bát. Phải biết rằng, mấy ngày nay, hắn gần như chưa có một bữa cơm nào cho ra hồn. Bây giờ hoàng đế đã đến đây, tuy vẫn chưa giải quyết được nan đề trước mắt, nhưng ít nhất cũng đã vén mây mù, hé ra một tia sáng cho tương lai phát triển của Hà Châu.
Hoàng đế tuy nói ngài chỉ đưa ra ý kiến có khuynh hướng, nhưng như vậy là đủ rồi, các vị đại lão trong Chính Sự Đường đương nhiên sẽ xem lời của hoàng đế là một sự tham khảo cực kỳ quan trọng.
Chế độ chính trị này của Đại Minh rất khác với những gì Nhạc Khai Sơn từng biết. Trước kia bất kể là Tề quốc, Sở quốc, Tần quốc hay Việt quốc, rất nhiều chuyện đều do hoàng đế một lời quyết định. Tư tưởng hoàng quyền là trên hết này thậm chí có thể truy ngược về tất cả các triều đại trong lịch sử. Vị hoàng đế khai quốc Đại Đường nổi danh anh minh thánh võ là Lý Thanh lại càng xem thủ phụ như một vật bài trí.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT