"Xong việc rồi à?"

Tần Phong nhíu mày nhìn gã đối diện, trên quần áo còn dính vết máu loang lổ:

"Thư Phong Tử, mỗi lần ngươi đến chỗ ta, chẳng lẽ không thể thay quần áo, rửa sạch máu trên tay trên mặt sao?"

Người được gọi là Thư Phong Tử, Thư Sướng, cười khì khì, lắc đầu đắc ý nói:

"Có gì mà phải thay? Ngươi thấy máu còn ít sao?"

"Chính vì thấy nhiều nên mới ghét."

"Đây là lý do mỗi lần đại chiến xong, ngươi đều phải lau sạch từng phiến giáp? Chậc chậc, nếu người ngoài nghe nói vị Hiệu úy Cảm Tử Doanh giết người như ngóe này lại cực kỳ ghét máu tươi, thật đúng là không mấy ai tin đâu?"

Tần Phong hừ một tiếng, ngồi xuống đối diện Thư Sướng:

"Thư Phong Tử, ngươi ở Cảm Tử Doanh ba năm rồi, vẫn chưa muốn đi à? Ta nói cho ngươi biết, chúng ta đã nhận được lệnh xuất quân rồi. Lần này đại chiến với Tây Tần, không phải là mấy trận đánh nhỏ lẻ thông thường đâu. Dù mọi người có bảo vệ ngươi, cũng chưa chắc bảo vệ được chu toàn."

"Không đi, đương nhiên không đi. Nơi nào tìm được chỗ thí nghiệm tốt như Cảm Tử Doanh chứ? Người chết cũng không ai quản, mỗi ngày đều có đủ loại vết thương kỳ lạ bày ra trước mắt ta. Những nơi khác, tuyệt đối không thể gặp được chuyện như vậy, ta không đi."

"Không đi thì cứ ở đây đi, đến lúc toi mạng thì đừng hối hận."

Tần Phong lạnh lùng nói.

Vị đại phu nghiêng đầu nhìn Tần Phong hồi lâu, rồi đột nhiên lắc đầu:

"Tần Phong, tại sao ngươi cứ phải mang bộ mặt đưa đám cả ngày như vậy, khiến ai cũng sợ ngươi chết khiếp? Thật ra ta biết, ngươi rất quan tâm đến từng binh sĩ của mình. Người khác không biết, chứ ta thì biết, mỗi trận đánh xong, ngươi đều rất đau lòng vì những chiến hữu đã hy sinh."

Tần Phong cười khẩy:

"Vậy sao? Ta quan tâm là họ không chết sớm hơn à? Dù sao những kẻ đến doanh của ta, về cơ bản cũng chẳng khác gì người chết."

"Đừng nói những lời đó, ngươi lừa được người khác, chứ đừng hòng lừa được ta. Trước khi ngươi nhậm chức Hiệu úy Cảm Tử Doanh, tỷ lệ thương vong là chín phần. Nhưng mấy năm ngươi làm Hiệu úy, tỷ lệ thương vong đã giảm xuống chưa tới năm phần."

Vị đại phu cũng cười lạnh đáp lại:

"Ngươi trông có vẻ vô tình, nhưng thực ra trong lòng lại rất nhân từ. Lang Nha, Báo Tử, Tiểu Miêu lúc được điều đi đều đến tìm ta, bọn họ đều vô cùng cảm kích ngươi."

"Vớ vẩn, mấy thằng vong ân bội nghĩa. Lão tử khó khăn lắm mới có được mấy tay trợ thủ, thế mà từng đứa một chạy còn nhanh hơn thỏ."

Tần Phong giật phắt gói giấy dầu trên tay đại phu, xé toạc ra, bên trong là một con gà quay vàng óng. Đại phu chẳng bao giờ thiếu đồ ăn ngon, người trong doanh ai cũng nịnh bợ hắn!

Đại phu cười ha hả:

"Tần Phong, ngươi nói ta là thằng điên, nhưng theo ta thấy, mẹ kiếp nhà ngươi mới là thằng điên. Đừng tưởng ta không biết ba người Lang Nha làm thế nào mà được điều đi. Là ngươi đã đi tìm Đại soái để đưa họ đi, ngươi tiếc cho họ, không muốn họ phải chết trận ở Cảm Tử Doanh. Đừng nhìn ta như vậy, ta là ai chứ? Thần y lừng lẫy của Tây bộ biên quân đây. Muốn biết chuyện gì mà không dò ra được? Muốn làm việc gì mà không xong?"

Tần Phong sững người một lúc, rồi lại nhét đùi gà vào miệng:

"Vậy sao? Chuyện gì cũng làm được à?"

Đại phu đang vênh váo, định khoe khoang thêm vài câu, đột nhiên sắc mặt lại sa sầm:

"Quả thật có một việc, cái di chứng của môn nội công chết tiệt mà ngươi luyện, ta thực sự không nghĩ ra cách nào giải quyết. Ngươi lấy đâu ra môn công pháp này vậy, mẹ kiếp, bá đạo thì bá đạo thật, lợi hại thì lợi hại đấy, luyện lên tiến cảnh nhanh đến kinh người, nhưng bất kể là công phu gì cũng phải âm dương tương tế, thủy hỏa cân bằng chứ, làm gì có loại nào cứ đi theo một hướng cực đoan như vậy? Thư mỗ ta cũng coi như kiến thức rộng, nhưng chưa từng thấy công pháp nào như thế này, đây thuần túy là tạo ra để hại người."

Tần Phong cười lớn:

"Nhìn bộ dạng bí bách của ngươi, ta vui lắm."

Đại phu lập tức nổi giận, vươn tay giật lấy con gà quay còn lại trong tay Tần Phong, đưa lên miệng gặm ngấu nghiến:

"Hừ hừ, vui vẻ? Tần Phong, ta cảnh cáo ngươi, ngươi tốt nhất nên từ bỏ ngay, đừng luyện nữa. Nhân lúc công phu của ngươi còn chưa sâu, ta còn cứu được. Nhưng nếu ngươi cứ tiếp tục luyện, ta cũng đành bó tay. Đến cuối cùng, nội hỏa của ngươi sẽ thực sự bùng phát ra ngoài, ngươi có biết kết quả đáng sợ lúc đó không? Ngươi sẽ bị thiêu sống từ trong ra ngoài."

Nghe những lời hậm hực của đại phu, nụ cười trên mặt Tần Phong tắt hẳn, hồi lâu sau mới nói:

"Nếu tán công, ta sẽ chết nhanh hơn. Thư Phong Tử, ngươi có biết trong quân đội, không có thực lực mạnh mẽ thì sẽ có kết cục gì không?"

"Tần Phong, đường đời đâu chỉ có một lối. Tán công rồi, ta sẽ đưa ngươi rời khỏi quân đội, làm gì mà không sống được cả đời? Ngươi là người bạn duy nhất của Thư Phong Tử ta trên cõi đời này, ta không muốn ngươi chết."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play