Sơn Âm là địa bàn của Bình Vương. Bình Vương lúc này đối với nhà họ tuy không tính là thân cận, nhưng cũng chẳng thể nói là xa lạ. Năm xưa, vì xuất thân thấp kém, ông được phong vương là nhờ Yến Vương quỳ gối cầu xin. Nghe nói thuở ấy ông và Yến Vương tình như huynh đệ, tốt đến mức có thể “mặc chung một chiếc quần”. Thế nhưng chỉ hơn mười năm sau, trong miệng mấy huynh đệ nhà họ Tân ở Bắc Dương, ông đã trở thành “Vương thúc” – khách sáo, xa cách.
Tân Kính tự biết mình đến là để cầu học, chẳng muốn làm phiền vị Vương thúc mà bản thân thấy không ưa nổi nhưng vẫn phải theo lễ nghĩa. Y một mình cưỡi con lừa, mang theo túi sách, cứ thế thẳng đường đến Nam Tuy Sơn.
Nam Tuy Sơn cao, cao vì nơi ấy có hiền tài mà nổi danh. Cái “cao” ấy không chỉ là núi cao mà là ý chỉ khí phách, tài danh cao vời vợi của Nam Tuy lão nhân – tấm biển vàng treo nơi cửa nhà ông.
Tân Kính cưỡi lừa lên núi, trên đó chỉ có một khu nhà lớn. Cánh cổng xây rất giản dị, y chẳng nói nhiều liền gõ cửa. Mãi mới có một ông lão ra mở, chưa để y mở miệng đã nói:
“Nhị công tử mời vào, công tử đã chờ lâu rồi.”
Tân Kính không biết “công tử” đây họ tên gì, chỉ lẳng lặng đi theo. Bên trong sân là khoảng hiên trống, chia thành vườn rau, giàn nho, vài cây du già. Trên một tảng đá còn sót lại ván cờ, trông đầy thi vị dân dã, không giống trò bày vẽ.
Cửa bên trong kiểu đẩy, mở toang ra. Bên trong trải chiếu, sách vở bày bừa khắp nơi. Ông lão lượm cho y đôi giày trong nhà, nhưng Tân Kính giơ tay ngăn lại, tự mình cởi giày rồi bước vào.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play