Ngày Tân Tĩnh lần đầu thuần phục được con ngựa non của mình, cậu đã bị ngã lăn lóc tơi tả giữa bãi cỏ. Cát Bạch Dược và Mông Thần đứng một bên không nỡ nhìn, thấy cậu lăn từ trên lưng ngựa xuống mà xương cốt như muốn ê ẩm thay. Chỉ có Ngô Dục – tên nhóc cà chớn ấy – bám lấy hàng rào mà cười ha hả, hận không thể gọi cả doanh trại đến xem trò cười của công tử.
Khi cuối cùng Tân Tĩnh cũng cưỡi được ngựa và bắt đầu chạy vòng quanh bãi, cậu không nhịn được mà ngồi thẳng lưng lên. Dù trán còn sưng tím một cục, môi vẫn mím chặt tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng thì đã bay lên tận mây rồi, chỉ mong cha mình có thể nhìn thấy.
Tiếc là hôm đó cha lại không có mặt, dáng vẻ oai phong cưỡi ngựa của cậu cũng không đọ nổi với tiếng cười chế giễu không kiêng nể gì của Ngô Dục.
Tân Tĩnh trong lòng ấm ức, lại còn phải giả bộ làm người lớn, rình lúc không ai để ý liền lôi Ngô Dục ra đánh cho một trận thâm tím cả mặt mũi y như nhau.
Lúc về nhà, vú Anh – người hầu thân cận bên mẹ – đã đứng chờ sẵn ở cổng phủ, từ xa thấy cậu cúi đầu lững thững trở về, liền bước nhanh lên đón, cười nói: “Công tử hôm nay về trễ, đi nhanh nào, vương gia và vương phi đang chờ lâu lắm rồi.”
Tân Tĩnh không hiểu gì, vẫn chạy theo vào. Trong phòng còn dựng cả bình phong, cậu nghe thấy giọng cha nhỏ nhẹ dịu dàng ở bên trong, mẹ thì gần như không đáp lại gì.
Vừa định vào, vú Anh đã vội ngăn cậu lại, gọi vào trong: “Công tử về rồi!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT