Quân cờ của Bách Cửu bất chợt lăn xuống đất. Quân cờ màu trắng ngọc lăn lóc lăn đến dưới chân một người, người nọ vừa đánh rơi cờ của mình, bèn cúi người nhặt quân cờ của Bách Cửu lên, kẹp giữa ngón tay rồi thổi nhẹ một cái.
“Bình Định Vương làm sao vậy?” Người mặt mày như hoa đào ấy chính là Yến Tuyệt Thư, y lười biếng xoay xoay quân cờ trắng nhỏ trong tay, “Đang yên đang lành mà như sắp ngủ mất rồi.”
Bách Cửu dứt khoát dựa hẳn vào lưng ghế, ngửa đầu nhắm mắt lại: “Ván này nhàm chán quá.”
Yến Tuyệt Thư thở dài: “Cái bàn cờ do loại tôm tép như bọn ta bày ra, đương nhiên không lọt vào mắt Bình Định Vương rồi.”
Nói đoạn, đôi mắt u ám khẽ liếc qua, “Nhưng từ xưa đến nay, thuyền lớn bị lật trong mương máng cũng không phải ít.”
“Cá tôm theo dòng triều.” Bách Cửu đưa tay đặt lên mắt mình, giọng nhạt đi: “Sóng lớn sắp đến, cục diện sau này thay đổi, ngươi lo giữ mạng mình trước đi.”
“Ta không sợ chết.” Yến Tuyệt Thư vừa thu từng quân cờ trên bàn cờ lại, vừa cười nói: “Ta không sợ chết đâu, cô độc cả đời, sống xa hoa phóng túng, giờ chết cũng đáng. So ra thì, tiểu Yến Vương mới là kẻ đáng thương. Vừa mới thoát khỏi biển khổ, còn chưa đứng vững đã phải vùng vẫy giữa cơn sóng dữ. Khổ thật đấy.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT