Tân Dịch bị đôi môi mỏng ấy khiêu khích đến mức tâm trí hỗn loạn, xoay người chui thẳng vào lòng Bách Cửu, tóc còn ẩm, mặt đã nóng hầm hập. Bách Cửu khẽ dùng đầu ngón tay vén tóc bên thái dương y, mỉm cười: “Sao không nói gì?”
“Cát Bạch Duệ vào kinh rồi,” Tân Dịch trầm ngâm, “e là Ly Tân bất ổn.”
“Đó là chuyện của hắn.” Bách Cửu nghịch một lọn tóc của y giữa ngón tay, ung dung nói: “Ly Tân có hơn bảy vạn binh, Thượng Tân cũng chỉ tám vạn. Hắn ở Ly Tân còn có cả tàn binh cũ của Tân Tĩnh, lý ra trên dưới hai Tân chẳng thể đè hắn được. Ấy thế mà lại để cho Thượng Tân đè đầu cưỡi cổ, còn bản thân thì rút lui nhún nhường. Dù sau lưng có người giở trò, cũng chẳng thể gạt bỏ lỗi lầm của hắn.”
“Ta lâu rồi không biết chuyện ba Tân, nhiều người cũng chẳng còn nhớ rõ.” Tân Dịch hơi nhíu mày, “Nhưng Thượng Tân đích thực là khó dây vào.”
“Vậy thì đừng dây.” Giọng Bách Cửu như dòng suối êm, “Nếu em vẫn ở Bắc Dương, trong tay có Ly Tân, thì muốn xử lý Thượng Tân thế nào?”
“Từng bước gây dựng, thu hồi quyền binh phân tán.” Tân Dịch nghĩ nghĩ, “Chia rẽ dòng họ Thù của Thượng Tân, để kìm bớt dã tâm của Hạ Tân.”
“Trẻ con.” Bách Cửu nhếch môi cười, cúi đầu đặt một cái hôn như phần thưởng lên thái dương y, nói: “Nếu vấn đề đó nằm trong tay ta, ta sẽ không làm như vậy. Bắc Dương chia thành ba Tân, vốn là để dễ quản lý vùng đất rộng lớn, không phải để phân phong như đất phong vương hầu. Ba Tân suy cho cùng chỉ là các châu phủ thuộc quyền quản lý của phủ Yến Vương, nhưng làm lâu rồi lại quên mất bổn phận, thế thì nên có người đánh thức lại.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play