“Khéo thật——” Tiêu Cấm vừa cười tươi chào hỏi, vừa lầm bầm một mình: “Hạ quan đúng là người gặp vận, gặp được thế tử gia lại gặp được Bình Định vương, nghĩ đi nghĩ lại thì cũng chỉ có một núi Lộc Ý này thôi, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, ha ha ha ha... Cáo... cáo từ.” Nói xong còn bay mấy cái ánh mắt liếc đưa tình với Tân Dịch, rồi chuồn nhanh như thỏ vào rừng phong, chớp mắt đã không thấy đâu nữa.
Tân Dịch nén cười, nói: “Gặp ngươi như mèo gặp hổ.”
“Nếu thực sự sợ thì đã không tới rồi.” Bách Cửu hơi nhướn mày, “Tiêu Yên dạy hắn gan to ra, giờ ai cũng không sợ, lại còn lanh như khỉ, bắt không được.” Nói rồi đến kéo tay y: “Tiền trang vừa gửi một mẻ nho, về nếm thử xem.”
Tân Dịch cùng hắn trở về.
Nào ngờ buổi chiều lại gặp Tiêu Cấm lần nữa. Tân Dịch cạn lời, nhìn thấy hắn đang chạy nhảy trên tường viện như đi trên đất bằng, bèn nói: “Ngươi thật định cứ nhìn chằm chằm ta mãi à?”
“Đương nhiên là không rồi Tiêu Cấm ngồi trên đầu tường, móc trong ngực ra một quả, vừa gặm vừa nói, “Ta dù gì cũng là quan kinh thành, sao có thể cứ dính lấy ngươi mãi. Chỉ là dạo này trùng hợp ở gần núi Lộc Ý, nên tiện dịp thì xem thôi.” Nói rồi thò đầu ra, thần bí nói: “Ta nói cho ngươi một bí mật, muốn nghe không?”
Tân Dịch xoay người đi về hành lang, Tiêu Cấm bị làm cho mất mặt, chỉ có thể cười khan mấy tiếng đầy hào khí: “Ây dà ta nói luôn nhé, ngươi biết vì sao Bách, Bách—— đại nhân lại chọn đúng lúc này dẫn ngươi đến Lộc Ý không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT