“Cho nên ý mày là, tin tức của tao đã bị lộ cho mấy con ô nhiễm khác, bọn chúng nhớ được mùi của tao nên có thể cảm nhận được tôi từ rất xa? Là như vậy sao?”
Hai đầu bàn gỗ cũ kỹ, hai con ô nhiễm ngồi đối diện nhau, như đang tiến hành một cuộc thẩm vấn nghiêm khắc. Từ đầu đến cuối, môi Đào Hoành mím thành một đường thẳng tắp.
Cậu không có phản ứng gì rõ rệt, nhưng cái sự “không biểu cảm” ấy còn áp đảo hơn bất kỳ biểu cảm nào khác, đủ khiến con vật ô nhiễm đối diện không dám ngẩng đầu lên.
“Nhưng chuyện này hợp lý sao? Có phải ai cũng có thể tìm được tao ở đâu không? Người truyền tin tức của tao, mày biết là ai chứ? Có bỏ sót gì không? Hửm? Sao lại im lặng?”
Con vật ô nhiễm trung niên khẽ co rúm người lại, nghe vậy há miệng ra rồi lại ngậm lại. Hắn tên Lưu mỗ, cái tên là tự hắn đặt, chẳng khác gì mấy con mèo con chó hoang ngoài đường.
Theo lời hắn, mình đã bám rễ ở xã hội loài người hơn bốn mươi năm. Ngay từ đầu đã hiểu rõ năng lực của bản thân có hạn, không định tranh giành lãnh địa với mấy con vật ô nhiễm khác, cũng không có ý định làm vật ô nhiễm ngầu lòi. Giấc mơ của hắn chỉ là mở một tiệm bánh bao của riêng mình, đem tình yêu chan đầy vào từng chiếc bánh.
Tất nhiên, cái gọi là “tình yêu” chính là thịt cắt từ trên người hắn. Cứ mỗi khoảng thời gian, những chỗ thịt mấp máy như xúc tu sẽ vặn vẹo, hắn sẽ thuần thục cắt xuống, băm nhỏ, rồi trộn vào nhân bánh.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play