Thi thể kia như một quả bóng cao su, lăn lộn trên mặt đất rồi cuối cùng dừng lại bên chân Đào Hoành. Cậu cứ thế nhìn chằm chằm, chớp mắt mấy cái.
Những hình ảnh đẫm máu trước kia cậu cũng từng thấy qua. Lúc xảy ra ngay trước cửa nhà mình, cậu thậm chí còn bực mình vì máu làm bẩn sàn, mặt mày đầy vẻ ghét bỏ.
Nhưng lần này thì khác.
Quá nhiều rồi, thi thể quá nhiều.
Chúng nằm rải rác trên mặt đất, chẳng có ai đến dọn dẹp đúng lúc. Cứ thế chất chồng lên nhau đến khi thối rữa, bị đất hấp thụ và phân giải.
“Lần này miệng vết thương sẽ không khép lại được nữa à? Vậy… bọn họ thật sự đã chết sao?” Những lời nói ngây thơ trong sáng ấy lại là sự trần thuật thẳng thắn nhất về một hiện thực tàn khốc.
Đào Hoành không trả lời, cậu đang để tư duy trôi nổi, ánh mắt dán chặt vào những thi thể. Ở phía xa, Vương Xa đã bịt miệng không nhịn nổi mà nôn khan, Trần Thuật cũng quay đầu đi, không dám nhìn thêm.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play