Đào Hoành gật đầu cái rụp không chút do dự, hoàn toàn không hiểu cụm “cả đời” trong miệng nhân loại có bao nhiêu sức nặng, cũng chẳng bắt sóng được tín hiệu ám muội gì. Dọn dẹp đơn giản xong, cậu lập tức đi ra cửa.
Trong đầu cậu lúc này, điều quan trọng nhất là nghĩ cách trừng trị thanh chocolate đáng ghét kia. Nó khiến cậu gặp ác mộng cả đêm, người có lòng tự trọng như cậu, hôm nay dĩ nhiên phải cho nó biết thế nào là lễ độ.
Tay vừa đặt lên nắm cửa kim loại, Đào Hoành chợt dừng lại, quay đầu nhìn về phía Cố Văn Thì, trong mắt lóe lên chút chột dạ.
“Hôm nay trời đẹp thật đấy, hay là mình phơi chăn đi, tụi mình ở cuối dãy nên bình thường khá ẩm thấp. Hôm qua quên nhắc anh.”
Cố Văn Thì bật cười khẽ, nhún vai tỏ vẻ không sao cả, cũng không có gì bất mãn.
“Được thôi, phơi một chút cũng được. Phiền em lo giúp anh vậy.”
“Không sao đâu, tôi cũng chẳng vội ra ngoài lắm.” Câu này hoàn toàn là nói dối. Chỉ cần là chuyện có liên quan tới ăn uống, Đào Hoành luôn là người đầu tiên xung phong chiến đấu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play