Sự thật chứng minh, không chỉ dân thường thường xuyên làm quá vấn đề, mà ngay cả nhóm nhân viên bộ phận xử lý đặc thù này cũng chẳng khá hơn là bao.

Xét đến việc việc di chuyển của nhân viên có thể gây nguy hại, một nhóm người cứ đi tới đi lui mấy lượt, phải dọn cả đống thiết bị tinh vi vốn chỉ có trong phòng thí nghiệm mang đến quán cà phê, xếp thành từng dãy bày lên bàn như thể đang bày hàng bán ngoài chợ.

Đào Hoành từ đầu đến cuối vẫn giữ vẻ bình thản, bảo cậu giơ tay thì cậu giơ tay, đến khi lấy máu mới hơi nhíu mày một chút, ngoài ra không có biểu hiện gì khác.

Vẻ mặt cứ như mọi chuyện trên đời này chẳng liên quan gì đến mình, như thể đứng ngoài mọi biến động. Ngay cả vài nhân viên làm việc cũng không nhịn được mà thầm tán thưởng: người có được tâm tính này thì làm việc gì cũng sẽ thành công.

Còn Trương Nghệ Hiên thì cứ ở sau lưng chồm tới chồm lui, lâu lâu lại buột miệng kêu lên mấy câu ngớ ngẩn.

“Đây là nồi khử trùng à? Má ơi, tôi trước giờ chỉ thấy mấy cái này trên TV thôi, lấy máu tụi mình rồi thì đem đi đâu chứ?”

“Nhìn cái dụng cụ bọn họ cầm kìa, kim đồng hồ lúc ẩn lúc hiện, trên diễn đàn cũng chưa từng nhắc tới cái này mà.”

Bị Đào Hoành ảnh hưởng nên Trương Nghệ Hiên càng thêm hứng thú, mắt không rời mấy cái thiết bị, cứ lấy ngón tay chọc chọc sau lưng Đào Hoành mà ra hiệu cậu nhìn sang bên đó.

Cả hai nói chuyện bằng giọng cực nhỏ, nhưng Trần Thuật vẫn để ý tới. Thỉnh thoảng anh ta lại liếc mắt sang phía họ.

Đào Hoành làm bộ như chẳng hay biết gì, vẫn giữ nguyên dáng vẻ ngây ngốc, chẳng chút đề phòng.

Cậu ngáp một cái, ánh nắng nhàn nhạt chiếu lên mặt, lông mi lay động như con mèo vừa tỉnh ngủ, ánh mắt còn vương chút nước mắt sinh lý. Vẻ đẹp ấy lại khiến người khác không thể rời mắt. Vài cô gái nhìn lén cậu mấy lần, sau đó vội vàng cúi đầu thì thầm với nhau mấy câu gì đó.

"Dụng cụ kia là thiết bị đo mức độ ô nhiễm loại I, chuyên dùng để đo chỉ số ô nhiễm môi trường. Còn cái nồi khử trùng kia đúng là hiếm thấy, nhưng không phải chưa từng xuất hiện." Đào Hoành hờ hững nhướng mi đáp lời.

“Kiến thức cấp ba của cậu bay đi đâu hết rồi?”

Trương Nghệ Hiên tròn xoe mắt há hốc miệng: “Trời đất ơi người anh em, mấy thứ này mà cậu cũng biết sao?”

"Không phải ghi rõ trên cái máy à?" Đào Hoành mặt không cảm xúc chỉ vào, dù không nói toạc ra, nhưng rõ ràng vẻ mặt như đang viết to dòng chữ: “Cậu ngu thật đấy hả?”

Đúng kiểu châm chọc không cần dùng lời.

Đau gấp bội.

Đây chính là phong cách quen thuộc của cậu.

"Đúng ha." Trương Nghệ Hiên cười gượng. 

“Ây da, có câu gì ấy nhỉ, học sinh lớp 12 là đỉnh cao trí lực, thanh tẩy ngu xuẩn hả? Nhưng mà nói thật là cậu không thấy cảnh này y như phim điện ảnh sao?”

Về điểm này, Đào Hoành hoàn toàn đồng ý nên gật gù như chim bồ câu.

Ngoài lấy máu và đo huyết áp là những mục kiểm tra cơ bản, họ còn dùng thêm thiết bị kim loại gắn vào đầu để quét não. Mỗi lần như vậy mất khoảng năm phút, phát ra âm thanh như cộng hưởng từ.

Lách cách leng keng, loảng xoảng không dứt.

Tiếng động cứ vang lên liên tục, xen kẽ là mấy nhân viên đang ghi chép dữ liệu, tay cầm bảng, mặt nghiêm túc như đi họp quốc hội.

Trang phục bảo hộ che kín từ đầu đến chân, không để hở ra một chút da thịt nào, từ đầu tới cuối đều giữ im lặng, chỉ có ánh mắt là giao tiếp.

Toàn bộ quá trình giống hệt như một dây chuyền sản xuất công nghiệp — mỗi bước đều chính xác tuyệt đối, không thừa một động tác.

Nhưng trước khi kết thúc thì thỉnh thoảng sẽ nghe thấy ai đó khẽ hít vào một hơi khó tin, như thể hiểu biết của họ vừa bị đập nát, mày nhíu chặt như xoắn lại.

Cảnh tượng buồn cười đến mức khiến người ta muốn bật cười, cũng may Đào Hoành cố gắng nhịn lại.

Cậu ho khan vài tiếng, rồi vùi đầu xuống như thể không muốn ai chú ý đến mình.

Trần Thuật từ đầu đến cuối đều quan sát Đào Hoành, ngón tay khẽ gõ lên mặt bàn, cả người toát ra hơi lạnh vô hình, khiến cả quán cà phê trở nên yên lặng đến ngột ngạt.

“Báo cáo, hiện tại chưa phát hiện bất thường trong dữ liệu. Cũng không có dấu hiệu ô nhiễm. Mới vừa nhận được chỉ thị, yêu cầu sớm dỡ bỏ phong tỏa để tránh làm lớn chuyện.”

Người cầm thiết bị thí nghiệm đi đến gần Trần Thuật, thì thầm bên tai anh ta.

Trần Thuật liếc về phía góc ẩm ướt, rõ ràng là không đồng tình với cách làm phía trên, giọng lạnh lẽo phân phó.

“Đừng bỏ sót bất cứ góc nào. Thứ đó rất có thể có trí tuệ vượt mức trẻ con mười tuổi. Chúng đã biết cách lẩn trốn, cậu nên hiểu điều này chứ?”

"Đương nhiên hiểu!" Người kia nghiêm nghị gật đầu, ánh mắt như đang nhớ lại cảnh tượng nào đó mà khẽ cau mày.

Sau mệnh lệnh đó, năm sáu nhân viên nữa được điều đến, cẩn thận dò xét từng góc, ngay cả dưới gầm bàn cũng không tha, những thân hình cồng kềnh ấy phải lách vào rồi mới chui ra được.

Không gian yên tĩnh đến đáng sợ, ngoài tiếng quần áo cọ xát, chỉ còn lại tiếng "tích tích" vọng bên tai, như tiếng đồng hồ đếm ngược phát nổ.

"Tạm thời không có vấn đề, tất cả số liệu đều bình thường." Họ lại báo cáo lần nữa.

Sắc mặt Trần Thuật càng lúc càng kém. Anh ta hạ giọng: “Tiếp tục.”

Cùng một quy trình lặp lại nhiều lần nhưng kết quả vẫn hoàn toàn giống nhau.

Sau khi nói "tiếp tục" đến mức môi mím thành đường thẳng, Trần Thuật đột ngột giật lấy thiết bị đo, "cạch" một tiếng đặt mạnh lên bàn, lại gọi Đào Hoành tới.

Rõ ràng là nghi ngờ.

"Tôi nói trước, chỉ là hỏi bình thường thôi, tôi không có ý gì khác." Trần Thuật day huyệt Thái Dương, thở dài một hơi.

Môi anh ta khô nứt, nhưng chẳng buồn uống nước. Cả người tập trung vào Đào Hoành và những người khác, không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào.

"Vâng, anh cứ hỏi đi." Đào Hoành ngồi xuống thản nhiên trả lời, nhưng cảm thấy hành động của mình hơi tự nhiên quá mức.

Bị ánh mắt người khác nhìn chằm chằm làm cậu hơi rụt người lại, trong mắt hiện lên một chút sợ hãi.

Chỉ là một chút mà thôi.

Trần Thuật cúi người mở thiết bị đo, ánh mắt chưa từng rời khỏi Đào Hoành. Giọng anh ta vang lên, như nói với mọi người, mà cũng như nói với chính mình.

“Nói thật nhé, cậu khiến tôi có một cảm giác rất kỳ quặc. Tôi chẳng có bằng chứng gì để nghi ngờ cả, nhưng trực giác của tôi chưa từng sai.”

Lời nói mâu thuẫn nhưng chắc nịch. Nhân viên mặc áo trắng cũng lặng lẽ vây lại, ai nấy đều cầm bảng, không khí nghiêm trọng như đang lấy khẩu cung.

Nhưng Đào Hoành vẫn cố duy trì vẻ ngốc nghếch: “À, tôi... tôi thật sự không biết có chuyện gì xảy ra cả. Nhưng anh cứ hỏi đi.”

“Hôm nay cậu đến quán cà phê lúc mấy giờ?”

“7 giờ sáng. Là giờ quy định của ông chủ bọn tôi, không lệch một phút.”

“Cậu có từng cảm thấy hoa mắt, hoặc thấy bóng người chồng lên không?”

“Tôi nhớ là không. Nhưng bây giờ tim tôi đập nhanh lắm vì tôi căng thẳng quá. Tôi có gặp chuyện gì không vậy?”

Câu hỏi và câu trả lời cứ trôi chảy như vậy, Trần Thuật né tránh hỏi trực tiếp những từ then chốt, chắc là liên quan tới sự thật nào đó.

Một lúc lâu không đả động đến trọng tâm, Đào Hoành bắt đầu thấy chán nên mất tập trung, thậm chí còn ngáp.

Nhưng vừa liếc sang Trần Thuật, cậu phát hiện ngón tay anh ta đang đặt lên thiết bị kiểm tra.

Ngay khoảnh khắc ấy, kim đồng hồ run lên rồi dừng lại ở mức 0.4.

"Hiện tại vẫn bình thường." Trần Thuật lẩm bẩm, đứng dậy nới cà vạt.

“Nhưng lại quá trùng hợp.”

“Đào Hoành, cậu đang giấu bí mật gì vậy?”

Giọng nói ấy rơi xuống, Đào Hoành khựng lại vài giây, định mở miệng giải thích gì đó nhưng cuối cùng chỉ để lại một cái bóng lưng thẳng tắp.

Cậu nhìn thẳng về phía trước, không hề tỏ ra hoảng loạn trước ánh mắt dò xét mà như cậu thiếu niên mười mấy tuổi bị vu oan nhiều lần, dần dần sinh ra chút uất ức.

Lời nói vang dội: “Anh không phải đã có toàn bộ thông tin của bọn tôi rồi sao? Như anh thấy đấy, tôi là sinh viên học xong chương trình giáo dục bắt buộc chín năm, rất bình thường.”

Trần Thuật nghe xong lại lần nữa xác nhận thông tin của Đào Hoành: hai mươi tuổi, lý lịch, các mối quan hệ, tất cả đều không có gì bất thường, hoàn toàn không thể là giả.

Qua tai nghe, cấp dưới cũng báo lại đầy đủ thông tin trùng khớp.

Không tìm được bất kỳ điểm khả nghi nào nên Trần Thuật đành phải chuyển mục tiêu sang người khác.

Câu hỏi gần như giống nhau, chỉ có Trương Nghệ Hiên bị hỏi thêm một câu cụ thể đến từng giây:

“6 giờ 56 phút 47 giây, cậu có thấy ai ở gần quán cà phê không? Nhất là phía bên trái quán?”

Trương Nghệ Hiên theo bản năng liếc sang Đào Hoành, nhưng nhanh chóng giữ bình tĩnh: “Không thấy ai hết. Thật ra giờ đó tôi thường đến trễ, nên lúc đó tôi chưa có mặt đâu.”

Nghe xong thì Trần Thuật càng thêm nghi ngờ, anh ta đứng dậy bàn bạc với cấp dưới, ra hiệu cho một phần nhân lực rút đi.

Người thường không biết chuyện gì đang xảy ra, ai nấy lo lắng bất an, ánh mắt cứ dán chặt vào Trần Thuật. Mỗi lần anh ta nhíu mày là bọn họ lại đồng loạt hít khí.

Trần Thuật nhíu mày.

Bọn họ há miệng.

Lại nhíu mày.

Lại há miệng.

Nhíu mày ba lần.

Há miệng ba lần.

Khi cuộc kiểm tra kết thúc, nhân viên bắt đầu thu dọn thiết bị, thì mọi người lập tức bu lại vây quanh Trần Thuật.

“Trưởng quan, chúng tôi sẽ sao đây? Đây có phải bệnh truyền nhiễm như trên mạng nói không?”

“Trưởng quan! Trưởng quan, anh nói gì đi chứ!”

“Giờ mạng xã hội phát triển như thế, tin không là tôi đi tố cáo mấy người đấy! Các người có quyền rồi muốn làm gì thì làm hả? Hôm nay tôi còn phải xử lý một dự án lớn, mấy người gánh nổi không?”

Cảm xúc đám đông dâng cao, mới nãy còn ngoan ngoãn né tránh nhưng giờ lại cực kỳ kích động.

Hiển nhiên là họ đã nghe lén được nội dung báo cáo, trong lòng đầy nghi ngờ.

Lôi Thuần Húc phản ứng đặc biệt dữ dội, mắt đỏ ngầu, hành vi mất kiểm soát, lao lên đòi Trần Thuật một lời giải thích.

Trần Thuật vẫn im lặng, giữ nguyên vẻ điềm đạm, cúi đầu xác nhận thông tin rồi sau đó mới khẽ nhướng mày:

“Thứ nhất, những gì các người đọc trên mạng không đúng sự thật. Đừng hoảng loạn. Thứ hai...”

Chưa kịp nói xong, có người ghé sát thì thầm vào tai, tay còn che miệng lại. Trần Thuật vừa nghe vừa ra hiệu cho người khác ngồi xuống.

Người thường không biết họ đang nói gì, nhưng Đào Hoành nghe rõ.

Trong đó không thiếu những từ như "giam giữ", "nghiêm trọng", "tình hình cấp bách".

Trần Thuật khẽ bóp sống mũi, trầm ngâm rất lâu.

Lông mày anh ta nhíu thành chữ bát, cuối cùng nói: “Kết quả kiểm tra sẽ có vào ngày mai. Hiện tại chưa có vấn đề gì thêm, các người cũng đừng quá lo lắng.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play