Túc Khuynh khẽ nhếch môi, nụ cười nhợt nhạt, nhưng quanh thân khí thế lại càng thêm đáng sợ. Hắn nhớ về những chuyện cũ: yêu đến mức vì một người tình tộc Hoa mà đâm nhát dao vào mẫu thân mình. Mẫu thân từng thề non hẹn biển chỉ yêu mỗi phụ thân, vậy mà cuối cùng lại nguyền rủa phụ thân phải chết không toàn thây. Thậm chí, bà còn điên cuồng cười lớn, giao hắn cho tộc trưởng Xà nhân thôn, tận mắt chứng kiến hắn bị chặt đứt đuôi rắn, bị đuổi ra khỏi thôn với ánh mắt đầy căm ghét.
Cho đến khi một làn gió lạnh quét qua màn đêm đen kịt, hắn chậm rãi cất tiếng: "Đi thôi."
Phi Thần theo sát phía sau, hỏi: "Chủ tử có cần đi tìm Tô cô nương không?"
Hắn tùy tay ném đi tấm khăn đẫm máu. Trong tiếng gió xào xạc, hắn đáp: "Về Hoàng Thành."
"Vâng."
Lời vừa dứt, hai người nhanh chóng biến mất trong rừng sâu.
Trở lại với Tô Diệp. Nàng đến sơn động sớm hơn nhóm Tiết Lương một bước. Đang lúc nàng dò dẫm tìm kiếm lối đi ngầm dưới lòng đất thì nhóm Tiết Lương cũng vừa kịp đến.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT