Nghe thấy tiếng gọi đó, người trên giường mới có động tác. Chầm chậm nâng tay, tháo mảnh khăn trắng đang che mắt xuống. Khóe mắt điểm xuyết đóa Mạn Châu Sa hoa khiến hắn càng thêm kinh diễm. Hàng mi dài đen láy khẽ rung động trong chớp mắt, mí mắt rủ xuống, không thể nhìn rõ cảm xúc dưới đáy mắt hắn.
Hắn cầm mảnh khăn trắng quấn quanh ngón tay mà đùa nghịch, tựa như vừa có được một món đồ chơi thú vị vậy. Một lúc lâu, mới nghe hắn cất giọng nhàn nhạt:
“Sao rồi?”
Phi Thần, người quỳ trước nhất, đứng dậy. So với hai người còn lại, hắn mặc thanh y, trên người không dính chút máu nào, sạch sẽ. Hắn đi đến trước giường, thấp giọng nói:
“Dựa theo lời của nữ tử tên Tô Nhược Nhược kia, Hàm Linh Thạch đích thực là ở trong nhà của Thành Chủ Huyền Nguyệt Thành.”
Nói đến đây cũng thật trùng hợp, Môn chủ bọn họ vô tình rơi vào khu rừng cạnh Huyền Nguyệt Thành rồi mới đến được nơi này. Không ngờ trên đường rời đi, lại gặp một cỗ xe ngựa. Nữ tử bên trong xe ngựa liên tục la hét, ầm ĩ không ngừng, cuối cùng lại lao thẳng xuống khỏi xe, đâm sầm vào kiệu của Môn chủ.
Nàng ta một bên kêu:
“Tô Diệp tuyệt đối không thể nào có lòng tốt giúp ta như vậy, nàng ta chắc chắn muốn hại ta! Dựa vào việc có Hàm Linh Thạch mà ức hiếp ta như vậy, nàng ta chẳng lẽ không phụ lòng cha đã khổ tâm bồi dưỡng ư?!”
Va phải kiệu của Môn chủ, vốn dĩ nàng ta đáng lẽ phải chết trong tay kiệu phu. Cố tình, nàng ta lại nhắc đến Hàm Linh Thạch. Việc Môn chủ giải độc không phải là chuyện một sớm một chiều, mà Hàm Linh Thạch lại có thể giảm bớt kịch độc trong cơ thể Môn chủ. Bọn họ vẫn luôn tìm kiếm, nhưng chưa từng tìm được. Không ngờ lại nghe được tin tức tại Huyền Nguyệt Thành hẻo lánh, yếu kém này.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play