Nàng thậm chí có lúc còn nảy sinh ảo giác, cho rằng Túc Khuynh trong văn tự khác với Túc Khuynh ngoài đời thực. Dẫu sao, trước đây hắn luôn thể hiện ra vẻ ốm yếu, vô hại và ngây thơ. Cuộc sống kéo dài như vậy, khó tránh khỏi nảy sinh ảo giác rằng tên nhóc này dường như đúng là người như vậy.
Giờ đây, trong cơn bàng hoàng, nàng mới phát hiện ra rằng, người này không hề có ý định giết nàng, mà ngày ngày ở trước mặt nàng giả bộ thuần khiết vô hại như một đóa sơn trà, hóa ra lại đang có ý đồ với nàng. Đặc biệt là khi nàng muốn cắt đứt, hình như còn không dứt ra được.
Túc Khuynh nghe nàng nói, hàng mi khẽ run, môi hắn bị Tô Diệp dùng tay che kín mít, sợ hắn lại nói ra những lời điên cuồng cố chấp hơn. Thấy hắn vẫn luôn trầm mặc, Tô Diệp buông tay ra. Chờ hắn nói chuyện. Chỉ thấy hắn khẽ ho một tiếng, sắc mặt tái nhợt, nốt chu sa ở khóe mắt dường như cảm nhận được cảm xúc của chủ nhân mà rung lên yếu ớt, toát ra vẻ suy nhược.
“Ân nhân là chê thân thể ta ốm yếu?”
Tô Diệp lắc đầu: “Không phải.”
Hắn nhìn về phía Tô Diệp: “Ân nhân đã biết về những gì ta đã trải qua, cũng cảm thấy ta chướng mắt, hận không thể loại bỏ cho sảng khoái?”
Sắc mặt Tô Diệp phức tạp, những lời trái lương tâm như vậy mà hắn cũng nói ra được sao? Còn cảm thấy hắn chướng mắt? Phải là hắn cảm thấy người ta chướng mắt mới đúng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play