Ánh sáng tím từ đèn pin lập lòe trong căn phòng tối. Sầm Liêm liên tục lia đèn pin qua lại, còn Đường Hoa thì cẩn thận dùng bút phát quang đặc biệt để phác họa lại vết huỳnh quang còn sót lại trên bề mặt kính pha lê.
"Hình như đến chỗ này là hết rồi." Tề Diên đứng bên cạnh quan sát.
Đường Hoa nhìn quanh một lượt, quả thực không thấy thêm dấu vết nào nữa.
"Sáu năm trôi qua, dấu vết huỳnh quang ở đây đã phai khá nhiều." Sầm Liêm đứng cách đó không xa, đưa đèn pin tím chiếu vào vùng mà Đường Hoa đã đánh dấu, "Nhìn kỹ thì giống như có ba chữ cái tiếng Anh."
"Là chữ 'SOS'." Tề Diên khẳng định.
Lúc nãy anh chỉ đứng quan sát, ghi chép lại hình dạng của những vết huỳnh quang còn sót, đến khi mảnh cuối cùng hiện ra, hình ảnh rõ ràng xuất hiện trên trang vở của anh.
"Vậy để tôi đi kiểm tra xem trên cửa sổ gần đây có còn vết huỳnh quang nào không." Đường Hoa lập tức hành động. "Tôi đoán nếu đây là tín hiệu cầu cứu thì ban đêm từ dưới lầu hẳn là có thể nhìn thấy."
Sầm Liêm liếc nhìn theo bóng Đường Hoa ra ngoài lấy dụng cụ.
"Nếu vết huỳnh quang thật sự có thể nhìn từ bên ngoài, thì việc Tôn Hiểu Vũ đột nhiên lên tầng 3 khu nội trú sẽ có lời giải thích." Tề Diên gấp sổ lại. "Nhưng vấn đề là hung thủ làm sao chắc chắn chỉ mình Tôn Hiểu Vũ có thể nhìn thấy tín hiệu 'SOS' đó?"
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT