Edit : mn ơi, đọc văn án trước khi nhảy hố nha , mỗi lần rate thấp là tui buồn muốn khóc , không thích thì mình thoát ra tìm chân ái khác nha , đừng đánh giá thấp tội nghiệp tui lắm mn
Hán Việt: Dụng mệnh xướng ca, toàn võng băng hội khóc trứ cầu ngã biệt tử
Tác giả: Lão Niên Phạn Chước
Tình trạng: Hoàn thành
Tình trạng edit :đang lết
Thể loại: Nguyên sang, Nam sinh, Hiện đại , HE , Tình cảm , Giới giải trí , Hệ thống , Phát sóng trực tiếp , Thị giác nam chủ , Chữa lành , Hằng ngày , Cứu rỗi
Đơn nam chủ
Năm mười tám tuổi, Ôn Hòa bị chẩn đoán mắc ung thư phổi giai đoạn cuối. Đúng lúc ấy, hệ thống [Vì giấc mộng mà khởi hành] buông xuống và cùng hắn trói định.
Dù sinh ra trong một gia đình lạnh lẽo đến tận xương tủy, dù thân thể bị bệnh tật giày vò, Ôn Hòa vẫn luôn dùng những ca khúc của mình để xoa dịu người khác.
Bởi vì thế giới quá nhiều mưa gió, nên hắn muốn vì bọn họ mà giương ô che chắn.
Một bài hát 《Thế gian tốt đẹp, vừa vặn gặp được em》 khiến cả mạng lưới nổ tung.
Nó sưởi ấm và mang lại yêu thương cho vô số người từng tuyệt vọng với cuộc sống.
Một bài 《Bà ngoại Kiều》 gợi lên biết bao ký ức sâu lắng.
Mọi người khẩn cầu Mạnh Bà: “Làm ơn, đừng bỏ đường vào bát canh bà ngoại uống… đời bà đã khổ lắm rồi.”
《Đáy biển》, 《Nhật ký sao Thủy》, 《Tôi dùng gì để giữ lấy em》, 《Về phía mây trời》, 《Cầu An Hà》, 《Nổi gió》…
Từng ca khúc lần lượt bạo hồng.
Đến khoảnh khắc sự thật về căn bệnh nan y của Ôn Hòa bị phơi bày, cả mạng lưới dường như chìm trong nước mắt.
— “Một người bị thế giới ruồng bỏ, lại vẫn hy vọng chúng ta có thể được thế giới yêu thương… tôi thật sự không chịu nổi nữa rồi.”
— “Không trách được, mỗi bài hát của hắn đều dịu dàng đến vậy, nhưng lại luôn phảng phất một nỗi buồn sâu thẳm…”
— “Khi ca hát, hắn chưa từng ho lấy một tiếng. Hắn đã dành toàn bộ sự dịu dàng của mình cho chúng ta.”
— “Hắn nói, thế gian vạn vật đều có khe nứt, đó là nơi ánh sáng rọi vào… Hắn đúng là ánh sáng ấy, chiếu sáng chúng ta… chỉ là… ánh sáng của hắn… giờ ở nơi đâu rồi…”