Điền Hinh không yên tâm, cứ chần chừ mãi, Úc Xuân vẫy tay ra hiệu không cần lo lắng. Bóng dáng Điền Hinh rất nhanh biến mất ngoài cửa.

Úc Xuân quay đầu nhìn đồng hồ treo tường trong phòng học. Mới chưa đầy mười phút mà cả khu nhà học dường như chưa bao giờ yên tĩnh đến thế này.

Úc Xuân đứng dậy thu dọn cặp sách, xếp gọn con dao nhỏ lại, nhét vào ngăn bàn. Trước khi đi, cô cầm lấy túi nilon treo cạnh bàn, bên trong toàn là những cuộn giấy đã dùng rồi, ném vào thùng rác ngoài cửa.

"Tạch." Một bóng đèn nữa trong khu nhà học tắt phụt.

Khuôn viên trường Nhất Trung có hai tòa nhà học. Cổng chính dẫn vào một con đường lớn, con đường này ngăn cách hai tòa nhà. Sau mỗi tòa nhà đều có một nhà xe đạp.

Úc Xuân đi xuyên qua con đường dẫn ra cổng trường, hướng về nhà xe của tòa nhà còn lại.

Sau giờ tan học một lúc, nhà xe ban ngày vốn đầy ắp giờ đã trống một nửa, chỉ còn lác đác vài chiếc xe vẫn còn khóa. Đèn của máy bán hàng tự động ở nhà xe thứ hai sáng trắng, chiếu rọi cả một khoảng.

Bên trong máy bán hàng tự động chẳng có món đồ nào khác ngoài mì gói và nước suối, Úc Xuân lấy ra hai đồng xu trong túi, mua một chai nước.

Khi cúi xuống lấy nước, cô nhìn về phía khu nhà xe bên cạnh.

Sau khu nhà học khối 12 chỉ có vài cây ngọc lan. Mùa đông, cây cối trơ trụi, tiêu điều. Cô đếm từ đầu đến cây thứ tư, rồi nhìn về phía đối diện. Dựa vào hàng rào sắt hướng nam, đáng lẽ phải có một chiếc xe đạp địa hình màu xanh lam… nhưng nó trống không.

Úc Xuân sững sờ một chút, ngơ ngác quay đầu lại. Trên đường lác đác vài người đi ngang qua, bác bảo vệ ở cổng trường đang trò chuyện.

Úc Xuân vội vàng cầm chai nước suối lên, tấm sắt của máy bán hàng tự động kêu leng keng một tiếng rồi bật trở lại. Cô đứng dậy, bước nhanh về phía cổng trường.

Tết Âm lịch vừa qua, những dây đèn kết hình nút thắt Trung Quốc ven đường vẫn chưa kịp tháo xuống, màu đỏ rực chói mắt, càng làm cho con phố quạnh quẽ một bên trở nên cô đơn hơn.

Con đường hẹp, thỉnh thoảng có tiếng bánh xe nghiến trên mặt đất sột soạt, từ xa vọng lại rồi lại xa dần, ồn ào đến nhức đầu. Úc Xuân đút tay vào túi áo khoác phao, bước nhanh, mắt nhìn thẳng lối đi bộ phía trước, thỉnh thoảng cũng liếc nhìn ra phía sau. Từng tốp ba bốn người mặc đồng phục thể dục xanh trắng giống cô đạp xe ngang qua.

Vì cảm lạnh nghẹt mũi, lại đang đeo khẩu trang, chỉ đi nhanh vài bước là Úc Xuân đã cảm thấy hụt hơi. Cô dừng lại, che miệng ho mấy tiếng dữ dội, rồi che ngực đang phập phồng, chậm rãi bước tiếp.

Từ trường về nhà, trước hết phải xuống một con dốc lớn. Bên sườn dốc là phố ẩm thực, có hai tầng. Úc Xuân nhìn vào vài cửa hàng sáng đèn ở tầng một. Lúc nãy, khi ho đến tối tăm mặt mũi, hình như có ai đó đã nhìn cô từ phía đó.

Cửa hàng kính mắt, hiệu sách, tiệm ăn vặt, tất cả đều đóng cửa im ỉm, chỉ có đèn neon nhấp nháy bên ngoài, lạnh lẽo không một bóng người.

Úc Xuân lắc đầu, nhìn thẳng về phía trước. Trong tầm mắt cô xuất hiện một bóng dáng màu đen, cao gầy, mảnh khảnh, với mái tóc gọn gàng.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play