Ngoài cửa sổ, những tán phong đỏ lay động trong ánh sáng mờ nhòe, như một bức tranh sơn dầu bị ai đó bất ngờ quét tay làm nhòa.

Căn phòng vốn được sắp đặt gọn ghẽ phút chốc dường như biến mất, không gian như tan vào ánh nhìn lặng thinh của cô gái ấy.

Đôi mắt cô phản chiếu sắc lưu ly rực rỡ, giống như vầng thái dương mùa hạ, mang đến thứ ánh sáng vừa đẹp đẽ vừa đủ sức thiêu cháy cả người đàn ông đang đứng trước mặt.

“Em tắt đèn làm gì?” Anh hỏi, ánh mắt dừng lại nơi gương mặt phiêu diêu, đẹp đến xuất thần của cô.

Cô không đáp ngay, chỉ lặng lẽ nhìn ra khung cửa sổ phủ màu đỏ của rừng phong. Thanh âm cô vang lên sau một khoảng trầm mặc, sâu như lớp bụi ký ức lâu năm chưa chạm đến:
“Em thích nhìn nơi này trong bóng tối. Trong bóng tối, mọi thứ dơ bẩn, tàn nhẫn nhất cũng có thể được giấu đi. Nhìn lâu, sẽ thấy yên bình... Chỉ tiếc, sáng hôm sau, mặt trời vẫn sẽ mọc.”

Anh cúi đầu, từ tốn châm một điếu thuốc, ánh lửa đỏ hằn lên nét mặt anh những đường sắc lạnh. Hít một hơi thật sâu, anh thở ra làn khói trắng lặng lẽ rồi hỏi:
“Vừa rồi, người anh mà em nhắc tới... là thật sao?”

Cô không nhìn anh, ánh mắt vẫn dõi về phía dãy núi xa xăm, tựa hồ đang nhìn một ký ức nào đó mơ hồ như sương khói:
“Thế giới này cưỡng hôn em bằng thô bạo. Em chỉ muốn trả lại bằng một nụ hôn sạch sẽ cho người anh năm đó.”

Anh đưa tay đẩy làn khói thuốc về phía cô, tầm mắt cũng theo đó mà trôi đi trong đêm. Giọng anh trầm, khàn như gió lùa qua lồng ngực rỗng:
“Chỉ khi máu rịn nơi đầu ngón tay, người ta mới có thể chạm vào những điều đẹp đẽ nhất đời.”

Cô quay đầu lại, đối diện với ánh nhìn đầy ẩn ý của anh. Anh mỉm cười nghiêng đầu, giọng đầy thú vị:
“Không ngờ em cũng đọc Chim bay tập?”

Cô hất cằm, liếc anh một cái sắc lẻm:
“Thế nào? Các anh nghĩ tôi thuộc loại trốn học, bỏ lớp?”

Anh cúi đầu cười nhẹ, lắc đầu. Cô lướt qua anh bằng một cái nhìn nửa cợt nửa thật, môi khẽ cong lên với nụ cười mang mùi mị hoặc:
“Đang nghĩ gì đấy?”

Ánh mắt anh không tránh, cũng không trốn. Anh nhìn thẳng vào mắt cô, trong vắt như thủy tinh nhưng giấu kín đầy sóng ngầm:
“Anh đang nghĩ... anh muốn em.”

Nụ cười trên môi cô càng sâu, như thể đoán trước được điều đó. Khóe môi khẽ nhếch lên thành một đường cong chẳng ai nắm bắt nổi:
“Anh không dám đâu.”
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play