Phó Quân Lan không đáp lời, chỉ khẽ nhấp một ngụm rượu, để mặc vị cay nồng trượt xuống cổ họng, hòng xoa dịu cơn bực bội trong lòng.
Ánh mắt hắn dần dần dừng nơi cửa sổ, ánh trăng như nước rải xuống gương mặt tuấn tú mà âm trầm.
Việc ban hôn lần này, chẳng qua chỉ là một nước cờ mà phụ hoàng hắn đặt xuống trong ván cờ quyền lực.
“Bổn điện chỉ là không hiểu, Thịnh gia quân hộ quốc mấy chục năm, chưa từng có nửa phần dị tâm. Nay phụ hoàng nói là để củng cố hoàng quyền, nhưng nếu xử trí không khéo, e rằng sẽ khiến lòng quân khắp thiên hạ nguội lạnh.”
Chu Mặc Ngôn nhướng mày, thong dong đáp:
“Điện hạ, đạo lý ‘kẻ vô tội nhưng ôm ngọc là có tội’ chẳng phải đã rành rành sao? Trên triều đình, trọng nhất là giữ cân bằng. Nay Soái phủ danh vọng ngoài dân gian chạm nóc, thậm chí có phần lấn át hoàng thất, thì mặt mũi hoàng tộc nên để đâu cho phải?”
Phó Quân Lan cúi đầu nhìn rượu trong chén, giọng trầm thấp:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT