“Anh, đừng buồn.” Du Hòa Trung nhíu chặt mày, nhìn đôi mắt đỏ hoe của Khương Nhạc, có chút chán ghét ngôn ngữ của mình ít ỏi, trong lúc nhất thời không biết an ủi thế nào.
Khương Nhạc sững người một chút, rồi bật cười thành tiếng: “Anh không khóc đâu, anh giả vờ đó.”
Du Hòa Trung: “?”
“Chỉ tí chuyện này mà khóc, anh còn chưa đến mức đó đâu.” Khương Nhạc chớp chớp mắt: “Thế nào, diễn xuất của anh không tồi chứ?”
Du Hòa Trung hoàn hồn, gật đầu khẳng định: “Diễn hay lắm, em còn tưởng thật.”
“Ha ha, ai da, hại em lo lắng rồi.” Khương Nhạc kéo tay Du Hòa Trung, lắc lắc như một đứa trẻ.
Cậu nhận ra, mỗi lần cậu làm vậy, Du Hòa Trung đều sẽ vui vẻ. Quả nhiên, vừa làm động tác đó, Du Hòa Trung liền bật cười.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT