Khương Nhạc chở Triệu Mỹ Liên, đi xe đạp chậm rãi, nhưng cũng chỉ mất khoảng nửa tiếng là đến thôn Triệu gia. Nhanh hơn nhiều so với đi bộ.
Nhìn thấy cổng nhà mình, Triệu Mỹ Liên có chút cảm khái: “Cái xe đạp này đúng là tiện thật, nhanh hơn hẳn đi bộ. Trước đây mẹ cứ nghĩ đường về nhà xa lắm, lần này thấy cũng không xa đến thế.”
Khương Nhạc gật đầu đồng tình, rồi nhìn cánh cổng đang đóng chặt: “Mẹ ơi, hình như nhà bà ngoại không có ai.”
Triệu Mỹ Liên cũng không ngạc nhiên: “Đúng rồi, trong thôn đang bận thu bắp mà. Ông ngoại, bà ngoại con chắc không ở ngoài đồng đâu, con thử ra sân phơi tìm xem.”
Triệu Mỹ Liên không biết đi xe đạp, nên chỉ có Khương Nhạc đi tìm. Vấn đề là Khương Nhạc cũng không biết sân phơi ở đâu. Trong ký ức của nguyên chủ không hề có thông tin này, có thể là cậu ấy chưa từng đến đó, hoặc có đến nhưng không để tâm.
Cũng may còn có Qua Qua: [Ký chủ yên tâm, hệ thống đã quan sát xung quanh và xác định nơi tập trung đông người nhất là sân phơi và ngoài đồng. Tôi đã định vị được sân phơi, để tôi chỉ đường cho cậu.]
Khương Nhạc nghe xong liền yên tâm, đặt dưa hấu và thịt xuống, rồi đạp xe đi tìm ông ngoại bà ngoại.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play