Hiện tại khắp nơi đều hỗn loạn, ngay cả trường học cũng có chút lộn xộn, liên đới cả giáo viên cũng bị lôi đi đấu tố. Nguyên chủ đã khá lâu không đến trường.

Nhưng mà, đến trường cũng vô dụng, cái tên này căn bản không phải vì học mà đi.

Cuốn sách cậu xuyên vào này, thật ra không quá giống với thế giới gốc của cậu, mà như một thế giới song song, có thể là do tác giả nguyên tác đã thay đổi chút ít để tiện cho việc viết cốt truyện.

Tuy nhiên, về cơ bản các sự kiện lớn không có gì khác biệt so với thế giới trước của cậu, ví dụ như năm 1977 sẽ khôi phục kỳ thi đại học.

Hiện tại là năm 1973, nói cách khác, cậu còn bốn năm thời gian.

Khương Nhạc ở thế giới gốc, vì ngoài việc học ngày thường còn phải làm thêm để kiếm tiền sinh hoạt, nên thành tích học tập của cậu không mấy xuất sắc, chỉ thuộc loại trung bình khá.

Sau khi thi đại học xong, cậu đã nhờ giáo viên ước lượng điểm số, đại khái có thể đậu được trường hạng hai. Chỉ tiếc, trước khi cậu xuyên không còn chưa kịp xem kết quả thi đại học của mình.

Nhưng hiện tại, cậu lại có thêm một cơ hội. Bốn năm thời gian, vậy là đủ rồi.

Khương Nhạc vừa nghĩ, vừa thu dọn sách của nguyên chủ. Sách giáo khoa hiện tại chắc chắn không giống với sách cậu học hồi đó, dù sao cũng đã qua nhiều năm như vậy. Cho nên mặc dù Khương Nhạc đã từng tham gia một kỳ thi đại học, cũng không chiếm được ưu thế gì, vẫn phải học lại từ đầu.

Về điều này cậu thật sự không có cảm giác gì lớn lao, dù sao sau khi đột tử mà có thể sống lại một lần, đã là may mắn lớn lao rồi, người không thể tham lam quá mức.

Khương Nhạc đang định đại khái lật xem sách giáo khoa của nguyên chủ. Hiện giờ nguyên chủ học đều là kiến thức cấp hai. Cậu quay đầu lại còn phải nghĩ cách kiếm sách giáo khoa cấp ba nữa.

Đang mải suy nghĩ, bên ngoài truyền đến giọng Khương Hoan: “Khương Nhạc! Mày làm gì đó? Lại về phòng ngủ à?”

Tiếp theo lại truyền đến giọng nói của bà nội Khương: “Hoan Hoan, nói nhỏ thôi, thằng út muốn ngủ thì cứ để nó ngủ đi, ôi chao, cháu ngoan của bà chịu khổ rồi.”

Khương Nhạc: “…” Nguyên chủ lười đến mức nào vậy chứ?

Khương Hoan: “… Được rồi, con còn có chuyện muốn nói với nó đây.”

Khương Nhạc từ trong phòng bước ra, nhìn về phía Khương Hoan: “Chị, có chuyện gì vậy?”

Khương Hoan nhìn nhìn Khương Nhạc: “Mày gọi chị nghe lạ ghê.” Cô luôn cảm thấy thằng ranh con này chẳng có ý tốt.

Khương Nhạc: “…”

Cậu chỉ đành giữ nụ cười.

Cũng may Khương Hoan cũng chỉ thuận miệng nói vậy, rất nhanh liền đổi đề tài: “Chị vừa mới đi bên điểm thanh niên trí thức về!”

Khương Nhạc nghe vậy lập tức nói: “Chị đi điểm thanh niên trí thức làm gì?”

Đám thanh niên trí thức đó phiền phức lắm, hơn nữa thanh niên trí thức còn có nữ chính nữa. Nếu có thể, cậu cảm thấy cả nhà cậu đều nên tránh xa đám thanh niên trí thức này một chút.

“Đi tìm Hứa Hữu Tài chứ làm gì? Dám ức hiếp em trai của chị, đâu dễ dàng tha cho hắn như thế được!” Khương Hoan ngẩng cao chiếc cằm nhỏ gầy, giống như một con gà con đầy ý chí chiến đấu.

Khương Nhạc nhất thời có chút ngây người. Trong trí nhớ của nguyên chủ, hắn và Khương Hoan tình cảm không tốt, cãi vã ầm ĩ là chuyện thường ngày, có khi còn đánh nhau nữa.

Khương Hoan và nguyên chủ tuổi tác gần nhau, là người duy nhất trong nhà không chiều chuộng hắn, nên nguyên chủ vẫn luôn rất ghét người chị này.

Nhưng mà, chính là người chị như vậy, lại sau khi nghe tin Khương Nhạc bị đánh, đã chuyên môn đi đến điểm thanh niên trí thức tìm Hứa Hữu Tài gây sự, rõ ràng bản thân cô chỉ là một người nhỏ bé gầy gò.

Khương Nhạc quay đầu sang một bên, cậu không biết đây là lần thứ mấy sống mũi mình cay cay rồi.

Khương Hoan tùy tiện, cũng không chú ý đến sự bất thường của em trai, vẫn hưng phấn ba hoa chích chòe: “Kết quả Hứa Hữu Tài không có ở điểm thanh niên trí thức. Sau đó chị hỏi thăm, mày đoán xem thế nào? Hắn bị điều đi xúc phân ha ha ha.”

Khương Hoan rất vui vẻ khi tên xấu xa ức hiếp em trai mình phải đi xúc phân, còn kể chi tiết: “Chị còn đặc biệt đi đầu thôn đông xem thử, cái tên Hứa Hữu Tài đó, xúc hai cái thùng, mệt đến mặt đỏ bừng như gì ấy. Hắn ta gầy gò chẳng có sức lực, thùng phân còn rải đầy lên quần, tao đứng xa lắm mà vẫn ngửi thấy một mùi hôi thối…”

Khương Nhạc, người đang cảm động, do sức tưởng tượng quá phong phú lập tức không kìm được mà "ọe" một tiếng. Cậu giơ tay ngăn Khương Hoan lại: “Chị, chị… chị đừng nói nữa.”

Khương Hoan sờ sờ mũi, không phải chỉ là nước phân thôi sao? Em trai cô lúc nào lại sạch sẽ như vậy? Hồi nhỏ còn lăn lộn trong vũng bùn cơ mà.

Tuy nhiên Khương Hoan cũng không nói tiếp nữa.

Khương Nhạc khó khăn lắm mới hoàn hồn, thở phào một hơi: “Chị, chị có biết chỗ nào có gương không?”

Khương Hoan dần dần quen với việc Khương Nhạc cứ một câu một tiếng "chị", giọng điệu cũng dịu đi một chút: “Phòng mẹ có đó, sao, mày cần dùng à? Đó là của hồi môn của mẹ, bà ấy bảo bối cái gương đó lắm, mày đừng có mà cầm đi bán.”

Khương Nhạc: “…” Cậu đối với hình ảnh trước đây của nguyên chủ đã không còn ôm bất cứ hy vọng nào.

Cậu nói: “Em chỉ dùng một chút thôi.”

Khương Hoan vốn cảnh giác, thấy vẻ mặt Khương Nhạc không có gì khác lạ. Mặc dù thằng bé này trước đây đôi khi cũng giả vờ ngoan, nhưng cô vẫn miễn cưỡng tin cậu, dẫn cậu đi đến phòng của Triệu Mỹ Liên và Khương Đức.

Phòng của Triệu Mỹ Liên và Khương Đức không lớn, nhưng được dọn dẹp rất sạch sẽ, có thể thấy cả hai đều là những người siêng năng.

Khương Hoan quen cửa quen nẻo tìm đến cái rương lớn cạnh giường đất, từ bên trong lấy ra một chiếc gương màu đỏ, hình tròn, dây thép thô cố định hai bên gương, có thể giúp gương đặt trên mặt bàn, cũng có thể treo lên.

Mặt sau dán một bức họa phong cảnh sơn thủy, nhìn ra được Triệu Mỹ Liên bảo quản rất tốt.

Khương Nhạc tò mò sờ sờ món đồ cũ, sau đó căng thẳng lật gương lại, soi vào mình một chút.

Trời ơi, xấu thật!

Khương Nhạc vừa nhìn liền thấy cả người không ổn. Chỉ thấy người trong gương gầy gò, mắt có quầng thâm, sắc mặt cũng vàng như nghệ.

Thật ra nhìn kỹ, vẫn có thể nhận ra khuôn mặt này là đẹp, chẳng qua do dinh dưỡng kém nên trông có vẻ khó coi.

Hơn nữa, Khương Nhạc phát hiện, khuôn mặt này rất giống với cậu. Chẳng qua cậu trước đây tuy là trẻ mồ côi, nhưng có hàng xóm tốt bụng giúp đỡ, nên cậu cũng không quá đói bụng bao giờ, sắc mặt không nói là hồng hào khỏe mạnh, ít nhất cũng là bình thường.

Sau khi quan sát kỹ, Khương Nhạc thở phào nhẹ nhõm. Có lẽ cơ thể này dinh dưỡng đầy đủ thì sẽ tốt thôi. Cậu có một cảm giác, nguyên chủ hẳn là lớn lên giống cậu.

Không phải Khương Nhạc khoe khoang, ở thế giới trước của cậu, hồi đi học có không ít nữ sinh thổ lộ với cậu đó, chẳng qua Khương Nhạc nào có tâm trạng suy nghĩ đến chuyện này?

Huống hồ, cậu cũng không thích nữ sinh. Cậu cũng không biết mình ý thức được chuyện này từ khi nào, tóm lại, cậu vẫn luôn biết, mình thích là nam sinh.

Haizz, trước đây còn ảo tưởng sau này sẽ tìm được đối tượng thế nào, bây giờ thì thôi đừng nghĩ nữa.

Khương Nhạc trở lại phòng, miên man suy nghĩ một lúc, sau đó lắc đầu, gạt những chuyện đó ra khỏi đầu. Tuy cậu cũng muốn có một tình yêu ngọt ngào, nhưng nói thế nào nhỉ, tình cảm không phải là thứ thiết yếu trong cuộc sống.

Cậu hiện tại vẫn nên suy nghĩ trước xem làm thế nào để cải thiện cuộc sống đã, những thứ khác đều là phù du.

Nghĩ vậy, Khương Nhạc cuối cùng cũng nhớ đến việc kiểm tra hệ thống Hóng Chuyện.

Hệ thống Hóng Chuyện cũng hóa thành một quả cầu ánh sáng, xuất hiện trong ý thức Khương Nhạc: [Ký chủ ký chủ, cuối cùng cậu cũng nhớ ra tôi rồi, làm tôi nghẹn chết mất!]

Khương Nhạc sờ sờ mũi, dùng ý thức giao tiếp với hệ thống: [Tao không gọi mày thì mày không thể xuất hiện sao?]

Hệ thống Hóng Chuyện: [Không phải nha, tôi chỉ muốn xem xem, ký chủ cậu khi nào mới nhớ ra tôi thôi.]

Khương Nhạc: [… ]

Thôi, nói chuyện chính đi.

Khương Nhạc vẫn còn nhớ phần thưởng mà hệ thống nói trước đó. Trước đây không có cách nào xem xét, bây giờ cuối cùng cũng rảnh rỗi: [Hệ thống, đồng dưa tệ kia có thể làm gì?]

Hệ thống Hóng Chuyện: [Đồng dưa tệ hữu dụng lắm, có thể đổi bất cứ thứ gì ký chủ muốn. À còn nữa, ký chủ có thể gọi bản hệ thống là “Qua Qua” nha, bản hệ thống có tên mà.]

Khương Nhạc: [Được Qua Qua, vậy mày có thể đưa tao trở về không?]

Hệ thống Hóng Chuyện: [… Câu hỏi của ký chủ thật xảo quyệt. Tuy hệ thống này không gì là không làm được, nhưng không bột sao gột nên hồ? Cậu ở thế giới gốc đã chết rồi, thi thể đều đã hỏa táng rồi, trở về cũng chỉ có thể thành ma thôi nha.]

Khương Nhạc nghe giọng vui vẻ của Qua Qua:… Ngươi hài hước thật.

Cậu thật ra cũng biết, muốn trở về không dễ dàng như vậy, nhưng vẫn không từ bỏ ý định muốn hỏi thử. Nhưng bây giờ, cậu hết hy vọng rồi. So với việc trở về thành ma, ở đây làm người cũng không tệ.

Hệ thống Hóng Chuyện thấy Khương Nhạc im lặng, có chút ngượng ngùng đánh trống lảng: [Ký chủ, cấp bậc hiện tại của cậu có thể mở khóa thương thành sơ cấp nha. Nếu cậu muốn biết đồng dưa tệ có thể làm gì thì có thể nhấp vào thương thành sơ cấp mà xem, không cần cứ hỏi Qua Qua mãi đâu.]

Khương Nhạc nghe vậy quả nhiên bị thu hút sự chú ý. Thương thành sơ cấp? Chẳng lẽ đồng dưa tệ có thể dùng mua đồ vật?

Theo lời Qua Qua nói xong, Khương Nhạc liền phát hiện trong ý thức của cậu xuất hiện một giao diện trong suốt, hiển thị thông tin:

Họ tên: Khương Nhạc

Tuổi tác: 14 tuổi

Thể chất: Yếu

Điểm: 50 (một lần rút thưởng vòng quay lớn)

Cấp độ thương thành: Sơ cấp (nhấp để xem)

Khương Nhạc ánh mắt dừng lại ở cái "nhấp để xem" kia. Giao diện trước mặt lập tức thay đổi. Đây là đã vào thương thành sơ cấp, giao diện này quen thuộc một cách lạ thường, đây chẳng phải là… Pinduoduo sao? (Nền tảng thương mại điện tử của TQ)

Pinduoduo tốt mà, Pinduoduo rẻ mà!

Khương Nhạc vui vẻ xem xét. Cậu phát hiện thương thành sơ cấp rất đơn giản, về cơ bản bán đều là một số vật tư sinh hoạt tương đối khan hiếm.

Ví dụ như gạo, mì, dầu ăn, trứng gà, thịt… đều là những thứ để ăn. Đương nhiên còn có quần áo, chẳng qua Khương Nhạc hiện tại càng chú ý những thứ có thể lấp đầy bụng.

Cậu kéo xuống chút nữa, liền phát hiện phía dưới biến thành màu xám, còn mang theo một cái khóa rất lớn.

Đồng thời xuất hiện một hàng nhắc nhở: Ký chủ tạm thời không có quyền hạn xem xét vật phẩm trong thương thành trung cấp, mời tiếp tục cố gắng nha!

Thật ra vật tư sinh hoạt trong thương thành sơ cấp đã rất nhiều rồi. Khương Nhạc hơi tò mò hỏi Qua Qua: [Thương thành trung cấp có gì? Còn có thương thành cao cấp không?]

Qua Qua: [Qua Qua không thể nói cho cậu nha, còn có thương thành cao cấp, đều là thứ tốt đó, ký chủ cố lên nỗ lực mở khóa nha!]

Khương Nhạc lại hỏi: [Làm thế nào mới có thể mở khóa thương thành trung cấp?]

Qua Qua: [Ký chủ tự mình khám phá nha!]

Khương Nhạc: [… ] Được rồi.

Tuy nhiên, các vật phẩm trong thương thành sơ cấp đúng là những thứ cậu đang thiếu hụt. Thương thành trung cấp tạm thời đừng nghĩ đến, dù có biết có gì thì cũng có ích gì đâu? Cậu đâu có nhiều điểm để đổi.

Khương Nhạc lúc này dán mắt vào giá cả của những món đồ ăn kia. Trứng gà một điểm hai quả, thịt heo ba điểm một cân. Cậu hiện tại có 50 điểm, có thể đổi được không ít đồ vật đó!

Ừm… Vậy thì, trước tiên đổi một ít đồ vật đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play