Khương Nhạc vừa mới lên núi đã đào được không ít dương xỉ. Mùa này dương xỉ thật sự mọc khắp nơi, người trong thôn đào cũng không xuể. Nói cách khác, dựa núi ăn núi, dựa vào núi thì ít nhất mùa này không lo chết đói.
“Anh Khương nhìn nè, em đào được một cây dương xỉ siêu to!” Tiểu Phượng hai tay nhỏ xíu cầm chặt cây dương xỉ, sung sướng khoe với Khương Nhạc, chờ được khen.
Khương Nhạc "Oa" một tiếng, khoa trương nói: “Tiểu Phượng giỏi quá, anh còn chưa tìm được cây dương xỉ nào to như vậy!”
Tiểu Phượng thích nhất Khương ca ca nói chuyện, nghe thật dễ chịu. Cô bé ngượng ngùng nói: “Vậy cây dương xỉ này cho anh Khương, siêu ngon luôn đó.”
Khương Nhạc đâu có thể không biết xấu hổ mà lấy cây dương xỉ mà cô bé con đã vất vả đào được. Nhưng tấm lòng của cô bé thì cậu nhận. Nụ cười trên môi cậu không hề tắt.
Du Hòa Trung cúi đầu không nói gì, trong lòng chua chát. Cây dương xỉ lớn như vậy, chắc chắn đã già rồi, ăn cũng chỉ đắng.
Hắn nhìn thấy gì đó, khóe miệng lộ ra nụ cười, ba bốn động tác đã đào ra một củ măng, sau đó vội vàng khoe với Khương Nhạc: “Anh, em đào được măng này.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play