Du Hòa Trung nói vậy cũng không an ủi được Khương Nhạc là bao. Nếu cậu nhớ không nhầm, cha của Du Hòa Trung qua đời khi hắn tám tuổi, còn ông nội hắn thì qua đời trước cha hắn. Nói cách khác, trước khi hắn tám tuổi, ông nội hắn đã giảng những điều này cho hắn rồi. Điều kỳ lạ nhất là Du Hòa Trung lại hiểu được, còn nhớ cho đến tận bây giờ!
Khương Nhạc cảm thấy phức tạp, thậm chí không kịp nghĩ xem ông nội Du, một nông dân bình thường, sao lại biết những thứ này. Cậu nhìn Du Hòa Trung: “Hồi bé cậu thích nghe mấy cái này à?” Vừa nói, cậu không kìm được đưa tay xoa đầu Du Hòa Trung, cái đầu này cũng bình thường thôi mà, có gì khác đâu?
Qua Qua: [Ký chủ nói cái đầu bình thường là cái đầu của chính cậu đó hả?]
Khương Nhạc: [ Im đi!]
Du Hòa Trung gật đầu: “Hồi bé đi học thấy chán… Ông nội tôi liền bảo tôi, nếu tôi ngoan ngoãn đi học, về sẽ giảng mấy cái này cho tôi. Ông ấy giảng nhiều lắm, bình thường tôi cũng không nhớ ra. Đại khái đến khi cần, ví dụ như nhìn thấy bài toán này, trong đầu liền nhớ ra đã từng nghe qua.”
Còn về việc tại sao học tiểu học lại chán, thì cần gì phải nói nữa? Du Hòa Trung bé tí đã hiểu được những thứ phức tạp như vậy, những thứ đơn giản ở tiểu học, đối với hắn mà nói cũng là một kiểu tra tấn đi?
Dù sao thì Khương Nhạc cũng đã chết lặng rồi, cậu lệ nóng vòng quanh: “Đại lão, xin nhận một lạy!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT