Khương Nhạc không ngờ lại có "kinh hỉ" bất ngờ như vậy, nhưng sau phút cao hứng, cậu lại nhanh chóng bình tĩnh lại.
Tam ca nói nghe thì hay đấy, cái gì mà "phối phương", cùng lắm cũng chỉ là tay nghề nấu ăn thôi mà. Số tiền này nếu đòi nhiều sẽ khiến người ta không thoải mái, còn nếu đòi ít, thà rằng không lấy.
Thông qua hai lần tiếp xúc, Khương Nhạc nhận ra tam ca tuyệt đối không phải người bình thường. Nhà ai mà người bình thường lại cả ngày đi khắp hang cùng ngõ hẻm chỉ để tìm cái món thịt kho?
Trước mắt, người bình thường vẫn còn đang vật lộn với vấn đề làm sao để ăn no bụng, bụng còn chưa no thì màng gì đến chuyện ăn ngon hay không.
Khương Nhạc suy nghĩ một lát, trong lòng đã có quyết định. Cậu cười nói: “Chỉ là một món ăn thôi mà, tam ca anh lại không dùng để buôn bán, em nào dám đòi tiền anh chứ. Với lại, trước đây anh em chúng em bắt được gà rừng, nếu không phải anh ra tay hào phóng, em làm sao bán được giá cao như vậy?
Lần đó anh thật sự đã giúp nhà em giải quyết chuyện lửa sém lông mày, em cảm tạ anh còn không kịp ấy chứ. Nếu mà còn đòi tiền anh, chính em cũng thấy ngại.”
Tam ca cảm thấy Khương Nhạc nói chuyện thật êm tai. Anh ta tuy không thiếu chút tiền ấy, nhưng thiếu niên trước mặt này bất quá mới mười mấy tuổi, nhìn điều kiện gia đình cũng chẳng khá giả là bao, vậy mà có thể nói ra những lời như vậy, thật sự khiến người ta phải nhìn nhận lại.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play