"Đúng vậy! Mau gọi bí thư đến đây, bảo anh ta xem cho kỹ cái tên tiểu hỗn đản nhà họ Khương này, lại dám học thói trộm cắp! Trứng gà này là ta đã gom góp cả tháng trời a, giờ thì không còn rồi! Tiểu hỗn đản này đạp hư lương thực, nhất định phải cho nó đi lao động cải tạo!" Thím Tôn hét lớn, bà ta là thật sự xót trứng gà của nhà mình.
Mặc dù gia đình thím Tôn được xem là khá giả trong làng, chồng bà có sức vóc, làm việc chăm chỉ, mấy người con trai bà chưa chia gia tài, công điểm kiếm được đều nộp cho bà. Bà lại là người cần cù, nên cuộc sống đúng là "hô mưa gọi gió" thật.
Nhưng dù giàu có, thì cũng chỉ là no bụng hơn những người khác trong làng một chút thôi. Còn muốn ăn ngon thì đừng mơ tưởng, đó là thứ mà mấy gia đình công nhân trên thị trấn mới dám nghĩ. Còn những người nông dân chân lấm tay bùn như họ, quanh năm trông chờ vào trời đất, được ăn no đã là nhất rồi.
Trong hoàn cảnh đó, sự quý giá của một sọt trứng gà là điều dễ hiểu. Thời bấy giờ không ai được phép nuôi gà cá nhân, nhưng mấy năm gần đây không còn nghiêm ngặt như trước. Mỗi nhà nuôi vài ba con thì cũng "mắt nhắm mắt mở" cho qua.
Suy cho cùng, bí thư thôn, trưởng thôn cũng đều là người trong làng, đâu thể trơ mắt nhìn dân đói chết được?
Tuy nhiên, số gia đình nuôi được gà cũng ít ỏi. Nhà thím Tôn ăn ở tiết kiệm, cẩn thận lắm mới ôm về được mấy con gà con. Ngày nào bà cũng bảo mấy đứa con ở nhà là Tiểu Long, Tiểu Phượng, hễ rảnh là đi cắt cỏ gà. Phải khó khăn lắm mới nuôi gà lớn đến độ đẻ trứng.
Gà đẻ trứng, cả nhà thím Tôn cũng chẳng nỡ ăn. Họ để dành trứng để đổi lương thực, đổi thịt. Mười lăm quả trứng gà có thể đổi được một cân rưỡi thịt. Số thịt này, thím Tôn định đem sang biếu cô gái nhà kia mà thằng cả nhà bà đang để ý, mong hai đứa nó sớm định chuyện trăm năm để bà còn sớm có cháu bế.
Nhưng giờ đây, trứng gà vỡ nát đầy đất, chẳng còn lại gì! Chuyện này quả thật là muốn lấy mạng bà ta!
Thím Tôn sao có thể không nóng nảy? Ngay lập tức, ai khuyên cũng vô ích. Nhất định phải gọi trưởng thôn và bí thư đến đây.
Đương nhiên, mất một rổ trứng gà thế này là chuyện lớn, việc gọi trưởng thôn và bí thư đến là hợp lý, nên mọi người đều không ngăn cản thím Tôn.
Khi Hứa Hữu Tài lên kế hoạch này, anh ta đã tìm hiểu kỹ tính cách của dân làng. Nhóm người này chưa từng thấy thứ gì tốt đẹp, nên một rổ trứng gà cũng đủ khiến họ liều mạng.
Nghĩ đến đây, Hứa Hữu Tài khẽ khinh thường trong mắt.
Anh ta là thanh niên trí thức về nông thôn, từng đi học, là học sinh trung học, tự cho mình hơn hẳn nhóm "chân đất" này.
Đám người ồn ào cãi cọ, có kẻ hóng chuyện chẳng sợ rắc rối, chẳng mấy chốc đã gọi được trưởng thôn và bí thư tới.
Trưởng thôn Triệu Mãn Thương nhìn đống trứng gà vỡ nát đầy đất, nhíu mày, hít một hơi thuốc thật sâu. Nói là thuốc lá, kỳ thực đó chỉ là thuốc lào cuốn bằng báo cũ. Thứ này cũng đã là hàng hiếm rồi, chỉ có trưởng thôn thỉnh thoảng hút một hai điếu cho đỡ thèm.
Triệu Mãn Thương nhìn về phía thím Tôn: “Bà nói là, Khương Nhạc trộm trứng nhà bà à?”
Thím Tôn nước mắt nước mũi giàn giụa, khóc lóc: “Trưởng thôn, ông nhất định phải làm chủ cho tôi!”
Triệu Mãn Thương cũng không ưa Khương Nhạc này. Thằng nhóc này là đồ phá phách, cả ngày lông bông. Ông cũng nghe con trai mình nhắc đến, nó không phải đứa trẻ ngoan, việc trộm cắp thì cũng chẳng có gì lạ.
"Trưởng thôn, phải bắt nó đền trứng gà cho tôi!" Thím Tôn vẫn còn tiếc sọt trứng của mình.
Triệu Mãn Thương gật đầu: “Yên tâm, sọt trứng gà này tôi sẽ bắt nó đền cho bà.”
Điều này rõ ràng có nghĩa là chẳng hỏi han gì, trực tiếp gán cho Khương Nhạc tội danh trộm cắp.
Bí thư đang trầm mặc ở một bên thấy không ổn, trầm giọng nói: “Chúng ta là cán bộ thôn, làm việc cũng phải có chứng cứ.”
Thần sắc Triệu Mãn Thương suýt nữa không giữ nổi. Chà, tên bí thư này không phải đang làm khó ông sao? Hơn nữa, thằng Khương Nhạc đâu phải là đứa tốt đẹp gì, còn cần chứng cứ gì nữa?
Bí thư liếc nhìn Triệu Mãn Thương: “Mãn Thương lão đệ, thằng nhóc Khương Nhạc này quả thật đã gây không ít chuyện vặt vãnh, nhưng tội danh ăn trộm thì không thể nói bừa. Chúng ta phải đối xử công bằng với mỗi một đồng chí, không nên mang theo thành kiến.”
Triệu Mãn Thương gượng cười: “Anh nói đúng, là tôi bị Tôn tẩu tử ảnh hưởng, nóng vội quá.”
Không còn cách nào khác, chức vụ bí thư so với trưởng thôn này còn lớn hơn một bậc. Người ta lại còn là người từng học hết sơ trung, làm công tác văn hóa, ông làm trưởng thôn này chưa từng đi học một ngày, không thể so với người ta được.
Bí thư cũng không cố ý gây khó dễ cho Triệu Mãn Thương, tính ông ta vẫn luôn là vậy, chỉ đối chuyện không đối người. Ông ta cho rằng chuyện gì đúng, ai đến cũng phải tranh luận vài câu.
Bí thư đặt ánh mắt lên người Hứa Hữu Tài, đôi mắt nghiêm nghị sắc bén nhìn sang: “Hứa thanh niên trí thức, cậu nói, cậu tận mắt nhìn thấy Khương Nhạc trộm trứng gà nhà thím Tôn?”
Hứa Hữu Tài trong lòng có tật, bị nhìn như vậy, tự nhiên nảy sinh vài phần sợ hãi. Anh ta chỉ thấy tên bí thư này thật phiền phức!
Nhưng cũng chỉ có thể gật đầu, bởi vì bây giờ đổi ý đã không kịp nữa rồi. Anh ta chỉ có thể hoàn toàn xác nhận chuyện Khương Nhạc ăn trộm.
Bí thư nhìn Hứa Hữu Tài, cũng không biết có tin hay không, đang định sai người đi gọi Khương Nhạc.
Không ngờ những người xem náo nhiệt xung quanh đã xôn xao: “Khương Nhạc đến rồi!”
“Nó còn dám đến à, chắc là chột dạ đến tự thú!”
“Tôi cũng thấy vậy. Tôi đã bảo thằng nhóc này ngày thường cứ lảng vảng trong thôn, ai biết ngày nào nó làm trò gì. Giờ thì hay rồi, bị bắt tại trận! Nhà tôi trước đây cũng mất một cái màn thầu...”
“Một cái màn thầu mà bà nói bao nhiêu lần rồi, thằng con nhà bà còn tự nói là nó lén lút ăn mà...”
Hứa Hữu Tài hơi bất ngờ, không nghĩ tới Khương Nhạc lại dám đến.
Trong lòng anh ta có chút bất an, nhưng nghĩ Khương Nhạc ở trong thôn danh tiếng không tốt, chỉ cần anh ta cứ khăng khăng là mình đã nhìn thấy đối phương trộm đồ, Khương Nhạc chắc chắn sẽ bị đưa đi lao động cải tạo.
Khương Nhạc đi cùng mẹ mình là Lưu Mỹ Liên tới. Cậu không kể cụ thể tình hình cho người nhà, vì vài ba câu cũng không nói rõ được.
Nhưng Lưu Mỹ Liên sợ con trai bị bắt nạt, nói gì cũng nhất định phải đi theo.
Khương Nhạc bước tới, liếc nhìn Hứa Hữu Tài, người sau lập tức làm ra vẻ mặt chính nghĩa: “Khương đồng chí, sao cậu lại có thể trộm trứng gà nhà thím Tôn được! Chúng ta nên dựa vào đôi tay mình để phấn đấu, chứ không phải đánh cắp thành quả lao động của người khác! Nhưng nhìn dáng vẻ của cậu, hẳn là đã biết lỗi rồi, đến đây chủ động nhận sai đi.”
Một câu nói, trực tiếp kiên quyết gán cái mác "tên trộm" cho Khương Nhạc.
Khương Nhạc nhìn Hứa Hữu Tài. Tên này thích nữ chính trong nguyên tác, bởi vì nguyên chủ luôn quấy rầy nữ chính, nên Hứa Hữu Tài muốn "trị" nguyên chủ hộ "nữ thần" của mình.
Thời bấy giờ dân phong thuần phác, việc "quấy rầy" trong nguyên tác đại khái chỉ là cố tình đi theo nữ chính, dọa đối phương, nhưng kỳ thực hai người chưa từng nói chuyện với nhau câu nào.
Tuy nhiên, theo Khương Nhạc thấy, hành vi này quả thật rất đáng ghét. Con gái bởi vì thể lực trời sinh yếu thế, vốn dĩ đã dễ bất an, hành vi của nguyên chủ đủ để khiến nữ chính trong nguyên tác sợ hãi không nhẹ.
Nhưng mà, đó đều là chuyện nguyên chủ gây ra, Khương Nhạc trách cứ đối phương, nhưng không muốn làm "kẻ đổ vỏ".
Hơn nữa, trứng gà này đâu phải nguyên chủ trộm, thế nào cũng không nên bắt cậu nhận.
Lúc này, thím Tôn sốt ruột nhất, la hét nhào tới định túm lấy Khương Nhạc: “Thằng nhãi ranh này, đền trứng gà cho tao!”
Lưu Mỹ Liên đâu thể trơ mắt nhìn con trai mình bị bắt nạt. Con trai bà không thừa nhận, nghĩa là nó không trộm. Cái bà Tôn Ngọc Lan này lấy quyền gì mà cào con trai bà.
Lưu Mỹ Liên ngày thường tính tình rất hiền lành, nhưng trong vấn đề của con trai mình, bà ấy quyết không lùi một bước. Ngay lập tức, bà ấy và Tôn Ngọc Lan giằng co: “Tôn Ngọc Lan, bà lấy quyền gì mà nói con trai tôi là thằng ăn trộm! Xem tôi không xé nát cái miệng bà!”
Tôn Ngọc Lan cũng không phải dạng vừa, mồm năm miệng mười chửi rủa: “Lưu Mỹ Liên, con trai bà đáng lẽ nên đi lao động cải tạo! Hôm nay nó trộm trứng gà của tôi, ngày mai nó có thể trộm 'đạn' của quốc gia, nhất định phải đưa đi cải tạo cho tốt!”
Khương Nhạc: "..." Bà Tôn này, nói chuyện quá khoa trương rồi.
"Thôi được rồi! Có sức lực này thì không bằng đi cuốc thêm hai luống đất đi! Giằng co cái gì, còn giằng co thì đều đi nhặt phân cho tôi!" Triệu Mãn Thương vừa bị mất mặt, lúc này lập tức phát huy uy thế của trưởng thôn.
Ông ta vừa nói vậy, Tôn Ngọc Lan và Lưu Mỹ Liên cuối cùng cũng dừng lại. Quần áo và tóc của hai người đều rối bù, trên mặt ít nhiều đều có vết đỏ do bị cào.
Không phải Khương Nhạc không ra giúp mẹ mình, mà là cậu không thể giúp. Mấy người phụ nữ trong thôn đánh nhau thường chỉ bị thương nhẹ, nhưng nếu có đàn ông nhúng tay vào, thì tính chất sự việc sẽ khác.
Chẳng phải chồng và mấy người con trai của Tôn Ngọc Lan cũng đã đến, đang đứng nhìn đó sao?
"Khương Nhạc, cháu nói xem, rốt cuộc là chuyện gì?" Triệu Mãn Thương thấy họ dừng lại thì hài lòng, ánh mắt nhìn về phía Khương Nhạc, hơi cau mày: “Khương tiểu tử, nếu nhà cháu thiếu lương thực, có thể hỏi đại đội mượn, trộm đồ là việc mà tội phạm lao động cải tạo mới làm!”
Thời bấy giờ mọi người đều chất phác, không hiểu được những lời "đâm chọt" của Triệu Mãn Thương. Họ còn tưởng trưởng thôn đây là đang quan tâm Khương Nhạc cơ, còn tự hỏi “Sao mấy hôm trước tôi đi mượn lương trong thôn lại không cho tôi? Trưởng thôn đúng là thiên vị nhà họ Khương.”
Khương Nhạc lại nghe ra ngay. Chỉ vài ba câu, Triệu Mãn Thương đã trực tiếp định tính chuyện nghi ngờ trộm đồ thành chuyện đã trộm đồ. Cái tên Triệu Mãn Thương này không hổ là cha của nam chính, đúng là lắm tâm nhãn.
Mặc dù không biết Triệu Mãn Thương vì sao phải đối phó với mình, nhưng Khương Nhạc tuyệt đối không thể thuận theo lời ông ta.
Khương Nhạc tám tuổi không còn cha mẹ, có thể một mạch học đến tốt nghiệp cấp ba, không bỏ học, đàng hoàng tham gia thi đại học, nếu không có chút tâm nhãn thì cũng không thể làm được.
Cậu cúi đầu, cố gắng mở to mắt, rồi lại ngẩng lên. Đôi mắt đã đỏ hoe, cậu cảm kích nhìn về phía Triệu Mãn Thương: “Trưởng thôn thúc thúc, thúc tốt quá, nhà cháu tuy nghèo, nhưng bố cháu nói, người nghèo không thể nghèo chí, làm người phải có khí phách. Cháu biết cháu ở trong thôn danh tiếng không tốt, nhưng cháu cũng có khí phách, chuyện trộm đồ, cháu nhất quyết không thể làm. Cháu và thím Tôn đều là anh em giai cấp vô sản mà, mọi người đều nói giai cấp vô sản phải đoàn kết, cháu sao có thể thò tay vào nhà anh em mình được?”
Lời nói của Khương Nhạc chân thành, còn mang theo chút "vị trà" thoang thoảng. Cậu cố gắng mở to mắt, dường như không muốn nước mắt chảy ra, trông kiên cường mà lại yếu ớt.
Người trong thôn không nghĩ ra được những từ ngữ cao siêu đó, nhưng đại khái là có cảm giác như vậy. Ngay cả thím Tôn, người bị hại cũng có chút lầm bầm, chẳng lẽ thật sự oan uổng Khương Nhạc sao?
Hơn nữa, thằng nhóc Khương Nhạc nói chuyện có bài bản, cái gì mà "anh em gia đình", chẳng phải đúng vậy sao, giai cấp vô sản đều là anh em! Mọi người bỗng cảm thấy, Khương Nhạc có lẽ cũng không phải là đứa lông bông, chẳng ra gì như họ vẫn nghĩ.
Khương Nhạc chưa nói xong đâu, cậu quay đầu nhìn về phía Hứa Hữu Tài, ý tứ ám chỉ: “Cháu nghĩ, thím Tôn nhất định là bị người ta che mắt, có kẻ muốn châm ngòi mâu thuẫn trong nội bộ giai cấp vô sản chúng ta!”
Hứa Hữu Tài bị cậu nhìn như vậy, chột dạ nuốt nước miếng.