“Khoan đã, anh cho em hoãn một chút.” Khương Nhạc ôm bó hoa, ngồi phịch xuống ghế sofa.
(Báo: Do KN chưa nhớ lại, mà bên bển chỉ ta với ngươi, nên mị vẫn cứ để KN gọi DHT là anh, còn DHT xưng KN là anh là tác giả viết nhe)
Tiểu Phúc ở một bên rên ư ử, Khương Nhạc theo bản năng lại bế Tiểu Phúc lên, đặt cạnh mình, thỉnh thoảng đưa tay vuốt ve.
“Anh, anh đừng ép buộc mình.” Du Hòa Trung cuối cùng cũng có thể không kiêng nể gì mà đến gần cậu, khóe miệng nhếch lên: “Anh không nhớ ra cũng không sao cả.”
Khương Nhạc thở dài một hơi, đầu gục xuống vai Du Hòa Trung: “Vậy mà anh còn kể cho em nghe.”
Du Hòa Trung nghiêng mặt hôn nhẹ lên trán cậu: “Không muốn lừa anh.”
Khương Nhạc đỏ mặt: “Anh đừng như vậy, em còn chưa nhớ ra chuyện trước đây đâu, anh đột nhiên hôn hít dán dán, em… em không quen.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT