Sức của Cố Đình hơi cứng lại.
Tiếng cảnh báo chói tai lập tức vang lên trong đầu. Lục Đăng giật mình mở mắt, nhận thấy một chút khác thường, cậu mới đột nhiên ý thức được mình đã quên tháo lens.
Thực ra, tháo xuống cũng không có tác dụng lớn. Khoảng cách gần như vậy, đã đủ để đối phương nhận thấy nhịp tim và hơi thở của cậu.
Bị tiếng chuông cảnh báo làm cho đầu váng mắt hoa, Lục Đăng chớp chớp mắt, giọng máy móc trong đầu đã căng thẳng đến mức điên cuồng ngắt quãng: “Ký... ký chủ, anh ta muốn cắn cậu... tỏi... tỏi đâu——”
Lục Đăng nghẹn họng: “Được rồi, không sao đâu.”
Vốn dĩ cậu đã không định giấu giếm lâu, chỉ cần bên ngoài có thể che giấu được, cho dù bại lộ thân phận trước mặt anh cũng không có gì đáng ngại.
Kiên nhẫn trấn an hệ thống đang hoảng sợ, Lục Đăng nhìn về phía tổ tiên Huyết tộc đang nằm trên người mình cũng bị đứng máy, cậu cong đuôi lông mày, đẩy tép tỏi suýt chút nữa tràn ra về lại không gian chứa đồ, rút tay trái bị đè ra đưa tới, mở cổ tay cho anh xem.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT