“A Tuyết cháu biết đây là hổ con ư?” Cố Thiên Sơn lại nâng giọng.
Cố Tuyết gật đầu nói: “Cháu nhặt được trên núi, đáng yêu lắm nên mang về làm thú cưng của cháu.”
“Ông nội, cháu rất thích chúng, cứ để chúng ở nhà đi, đến lúc đó cháu sẽ tìm thức ăn cho chúng.” Cố Tuyết nhìn Cố Thiên Sơn, trong mắt lộ vẻ tha thiết.
Cố Thiên Sơn bị ánh mắt đó nhìn đến vô thức gật đầu: “A Tuyết thích thì cứ nuôi đi.”
Á á á! Không đúng không đúng! Ta nên từ chối Cố Tuyết.
“A Tuyết nếu cháu thích mèo con thì ông đi tìm cho cháu vài con mèo rừng con mới sinh, tự mình nuôi lớn thì có thể thuần hóa được, nhưng nếu mẹ của hai con hổ con này mà xuống núi, thì cả thôn chúng ta sẽ gặp tai ương.” Cố Thiên Sơn nói một cách có tình có lý, chỉ muốn dập tắt ý nghĩ này của Cố Tuyết.
Cố Tuyết nhanh nhẹn gắp hoa du đã hấp chín vào bát, vừa thái hành lá vừa nói: “Mẹ của hai con hổ con này đã chết rồi, xác của chúng bây giờ chắc đã bị chó hoang ăn sạch rồi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT