Truyện mình chưa beta nên sẽ nhiều lỗi xưng hô nha các nàng ^^
Đột nhiên xuyên vào một tiểu thuyết thời kỳ những năm 60-70, lại còn là nữ phụ pháo hôi sắp bị hủy hoại thanh danh.
Cố Tuyết bình thản mỉm cười: Là chị cả song dị năng trong tận thế, bà nào sợ mấy thứ tạp nham?
Không gian nhìn không ra nữ phụ, không chịu nhận chủ? Vậy thì biến thành dinh dưỡng cho dị năng của chị đi!
Tiểu tinh linh không gian? Mấy giây nghiền nát như chơi.
Nữ chính hãm hại ghen ghét? Cái thứ gì đây? Đúng lúc cho chị thử đao.
Châm ngôn sống của Cố Tuyết: "Đồ của chị là của chị, chỉ khi chị cho phép, không ai được phép lấy!"
Đàn ông? Chỉ là gia vị cho cuộc sống của chị thôi!