Bị ba gọi một tiếng, Tiểu Đồng ngơ ngác mở mắt ra. Nhưng mí trên mí dưới như vẫn đang đấu nhau dữ dội, cô bé giãy giụa vài lần, cuối cùng lại nhắm mắt ngủ tiếp, cái ót tựa vào lưng ghế, may mà là ghế đệm mềm nên không bị đập đau.
Chung Cẩn đi tới bế cô bé dậy:
“Mệt rồi hả? Vào sofa ngủ tiếp nào.”
Trong văn phòng của Chung Cẩn có một chiếc sofa da màu nâu, vốn là để cho Tiểu Đồng nằm nghỉ khi mệt. Trước đây cô bé hay nằm lên đó, lấy áo khoác của anh đắp lên người ngủ một lát. Sau này, Chung Cẩn mang từ nhà đến một chiếc chăn nhỏ mềm, kèm theo một cái gối hình trái tim và một cái chăn bé xíu để dành riêng cho cô bé.
Bình thường, mấy món này đều được cất gọn trong tủ, chỉ lấy ra khi Tiểu Đồng cần ngủ. Nhưng vì đôi khi Chung Cẩn không có ở văn phòng, sợ cô bé buồn ngủ mà không biết tự trải chăn, thế là anh luôn để sẵn mọi thứ ngay ngắn trên sofa.
Cho nên, trong cái văn phòng vốn rất khô khan, chẳng có gì gọi là trang trí này của Chung Cẩn, lại có một chiếc sofa “không hợp vibe tí nào” – phủ đầy chăn hoạt hình và gối ôm dễ thương. Ai tới văn phòng tìm Chung Cẩn, nếu cần nói chuyện thì chỉ có thể ngồi lên cái ghế cứng đối diện bàn làm việc. Nếu có thêm hai người nữa, Chung Cẩn sẽ yêu cầu họ ra ngoài… tự kiếm ghế mang vào mà ngồi.
Anh nhẹ nhàng đặt Tiểu Đồng xuống sofa, nửa quỳ bên mép ghế giúp cô bé tháo giày, sau đó ôm bé dậy, lấy cái hộp cô ôm trong ngực ra, rồi cởi áo khoác cho cô, cuối cùng mới đắp chăn lại. Dàn xếp xong, Chung Cẩn liếc nhìn chiếc hộp mà nãy giờ cô bé vẫn ôm khư khư.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play