Chu Giác Sơn và Triệu Tuấn cùng nhau tiến lên, cởi trói cho cậu ta.
Thời gian cấp bách, Tại Tư cũng sẽ không vòng vo nữa, “Nếu như cậu chú ý một chút đến tin tức quân sự thì sẽ biết, lần này chúng tôi là đại biểu của quân đội bang Nam Shan đến mưu cầu hợp tác kinh tế với vũ trang bang Bắc Shan, khách quan mà nói, điều kiện mà Nam Shan đưa ra đã đầy đủ thành ý, thế nhưng Bắc Shan hình như vẫn giữ một chút thái độ với chúng tôi. Thông qua một ngày quan sát, chúng tôi hoài nghi cái này không biết có liên quan gì đến chuyện của ba cậu năm đó trải qua ở Nam Shan không, cho nên bây giờ cậu cần phải trả lời tôi, cậu có biết, năm đó ba cậu ở Nam Shan đã trải qua những gì không?”
Cao Hán rũ mắt, cậu ta xoa xoa vết trói ở cổ tay, trong lúc suy tư, ngồi bệt xuống bậc thang.
Chuyện tình của hai năm trước, lúc đó cậu ta cũng không có ở hiện trường, “Tôi chỉ biết, ba tôi lúc đó là bị Bắc Shan phái đi bàn bạc kiến thiết đường sắt từ nam đến bắc với quân đội bang Nam Shan, ban đầu hạng mục đều đã bàn bạc được tạm ổn, chỉ là ở trong kế hoạch đường sắt tính sót một trại tử [2], nếu như hai bên muốn tiến hành kiến thiết đường sắt thì cần phải lập tức tiến tới đàm phán và hiệp thương [3] với dân chúng nơi đó, để cho bọn họ mau chóng di chuyển đến chỗ khác…”
[2] Trại tử (寨子): ngôi làng có hàng rào, đường thủy, núi, đá hoặc tường vây bao bọc bên ngoài.
[3] Hiệp thương: là họp nhau để bàn bạc, thương lượng, dàn xếp công việc.
Một năm kia, Myanmar hiếm thấy có một trận mưa đá, mây đen cuồn cuộn, một mảnh đen kịt, khối băng lớn như quả tennis từ trên trời rơi xuống, ba cậu ta cầm ô, một bên mang theo một chi nhánh quân đội nhỏ tiến vào trại tử.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT