Trên đường bế Chung Du về nhà, Tống Cẩn Hành tình cờ gặp bảo mẫu mà Chung Noãn Tinh thuê trong thang máy.
“Ôi chà, cô Chung, đúng là trùng hợp quá! Du Du, chào buổi sáng nhé.”
Lưu Thải tay xách túi đồ ăn, mỉm cười chào hai người.
Trước đây nhà họ Chung có hai bảo mẫu: một người chuyên lo việc nấu ăn, một người chuyên chăm người già và trẻ nhỏ, làm việc ở nhà họ Chung hai ba năm, kinh nghiệm đầy mình.
Nhưng xui xẻo thay, sau Tết năm nay, cả hai người đều xin nghỉ vì lý do cá nhân, Chung Noãn Tinh đành phải tìm người mới.
Lưu Thải là do một trong hai người cũ giới thiệu.
Lúc đầu Chung Noãn Tinh vẫn định thuê hai người như cũ, nhưng Lưu Thải vỗ ngực cam đoan mình có thể làm hết phần việc của hai người.
Cô ta còn trẻ, nhanh nhẹn, trong thời gian thử việc làm việc đâu ra đấy, trông có vẻ đáng tin cậy. Chung Noãn Tinh nhất thời chưa tìm được ai phù hợp hơn nên đành tạm đồng ý, trả cho cô ta mức lương gấp ba lần giá thị trường.
Tống Cẩn Hành liếc nhìn Lưu Thải – người đang tươi cười như có chút tính toán – rồi lại liếc đồng hồ điện tử trong thang máy, nhàn nhạt nói:
“Chín rưỡi rồi. Nếu tôi nhớ không lầm, thời gian làm việc của cô là tám giờ sáng.”
Nụ cười của Lưu Thải cứng lại, không ngờ “cô Chung” vốn luôn dễ tính lại đột nhiên nghiêm khắc như vậy. Cô ta đành ấp úng giải thích:
“Lúc sáng con trai tôi đi làm để quên tài liệu ở nhà, nói là phải dùng trong buổi họp, rất quan trọng, tôi đành chạy về mang cho nó...”
Tống Cẩn Hành nhìn cô ta:
“Một tiếng rưỡi, đủ để xảy ra rất nhiều chuyện. Nếu mẹ tôi và em gái tôi xảy ra chuyện gì vì cô tự ý bỏ việc, cô gánh nổi không?”
Rõ ràng vẫn là khuôn mặt xinh đẹp đó, nhưng khi không cười lại khiến người ta cảm thấy áp lực kinh hoàng.
Đôi mắt lạnh lẽo ấy như đóng đinh cô ta tại chỗ, Lưu Thải toát mồ hôi lạnh, lắp bắp:
“Xin lỗi cô Chung, tôi… tôi sẽ không đi trễ nữa.”
Tống Cẩn Hành đáp gọn: “Ừ.”
Cửa thang máy mở ra, anh bế Chung Du – vẫn đang ăn dở cây kem – đi ra trước. Lưu Thải đứng phía sau lén lau mồ hôi.
Anh thì chỉ phải đối phó với Chung Du lúc lên cơn nghịch ngợm, nhưng Chung Noãn Tinh thì khác.
_______
Sáng sớm vừa tới công ty, chưa kịp uống ngụm nước đã phải vào phòng họp.
Tám giờ đúng, phòng họp rộng lớn đã chật kín người – già trẻ lớn bé đủ cả – chỉ riêng việc ghép tên với mặt đã khiến cô căng não, hoàn toàn không nghe lọt tai nội dung cuộc họp.
Họp xong trở lại văn phòng tổng tài, còn chưa kịp ngó nghiêng ngắm nghía, từng người một đã nối đuôi nhau vào báo cáo công việc.
Tài liệu cần ký chất thành núi, đến mức cô còn lo cây bút ghi âm đang chạy sẽ hết dung lượng mất.
Aaaaa!
Làm tổng tài mệt vậy sao?! Nhưng rõ ràng cô chẳng làm gì mà?
Cuối cùng, cũng đến giờ ăn trưa.
Chung Noãn Tinh mềm nhũn người nằm vật xuống ghế.
Đang nằm thì nữ thư ký xinh đẹp Đồng Linh bưng cà phê vào:
“Tổng giám đốc Tống, tổng giám đốc Trần bên Thần Phong muốn hẹn ngài ăn tối. Nghe nói dự án trí tuệ nhân tạo của họ có tiến triển, muốn bàn thêm với ngài.”
Chung Noãn Tinh nhấp một ngụm cà phê, suýt bị ly Americano đắng đến muốn “về với tổ tiên” này dọa sặc.
Cô cố nuốt xuống, mặt mày căng thẳng, gằn giọng nói: “Trả lời anh ta sau mười phút.”
Đồng Linh gật đầu rồi rời đi.
Chung Noãn Tinh chụp ảnh chồng tài liệu trên bàn gửi cho Tống Cẩn Hành:
— [hình ảnh]: Mấy thứ cần ký hôm nay.
— Ăn trưa chưa?
— Chưa, sắp chết rồi đây này.
— [định vị]: Đến đây đợi tôi, tôi đã đặt bàn rồi, nhớ mang theo tài liệu.
— OK! À mà tổng giám đốc Trần bên Thần Phong rủ anh đi ăn tối, nói về dự án AI đó, đi không?
— Không đi.
— Sao thế? Anh chẳng nói là dự án có tiến triển sao, không muốn nghe à?
Chung Noãn Tinh tìm WeChat của Đồng Linh: [Nhờ em từ chối khéo tổng giám đốc Trần giúp tôi, cảm ơn em.]
— Tôi thấy dự án của anh ta không có triển vọng.
— Vâng ạ. Bên anh có ổn không?
— Mọi thứ bình thường.
Đồng Linh đang ăn trưa trong căn-tin suýt nữa phun cả ngụm canh khi thấy tin nhắn.
Tổng giám đốc Tống mà lại nói “nhờ” và “cảm ơn” cô ấy? Có phải anh đang trách móc cô gần đây làm việc lơ là không?
Chỉ vì hôm qua cô lén lên mạng đặt vé concert của idol trong giờ làm thôi mà!
Tổng giám đốc Tống không định đuổi việc cô đó chứ?!
Đồng Linh vội vàng đáp: [Vâng ạ tổng giám đốc, không vất vả đâu ạ.]
May mà không thấy thêm tin nhắn nào nữa, bằng không cô sợ là ăn trưa cũng không nuốt nổi.
Chung Noãn Tinh mở định vị ra xem, nhà hàng Tống Cẩn Hành chọn chỉ cách công ty vài phút đi bộ.
Cô liền không gọi xe, thu dọn tài liệu rồi rời khỏi văn phòng.
Sáng nay Phó Lĩnh đã dẫn cô đi qua lối dành riêng cho lãnh đạo cấp cao, có thang máy riêng. Nhưng cô chưa quen thuộc đường đi, không tìm được lối ấy, đành dùng thang máy của nhân viên.
Tòa nhà này là tài sản của tập đoàn Tống thị, cả tòa dùng làm trụ sở chính.
Công ty giải trí Thịnh Vũ mà Chung Noãn Ninh ký hợp đồng cũng ở gần đây, nhưng chỉ thuê ba tầng, đủ thấy tiềm lực tài chính của Tống thị lớn đến mức nào.
Phòng tổng giám đốc ở tầng cao nhất – tầng 39.
Chung Noãn Tinh ôm tài liệu bước vào thang máy, thang bắt đầu di chuyển xuống.
Khi tới một tầng giữa, cửa mở ra, một nhóm nhân viên định đi ăn trưa bước vào.
Mấy người đang cười nói, vừa thấy người trong thang máy thì lập tức im bặt, bầu không khí trở nên cực kỳ căng thẳng.
Chung Noãn Tinh ngẩng đầu khỏi điện thoại, nhìn thấy mấy nhân viên đang đứng đơ ở cửa, hơi ngạc nhiên:
“Không vào à?”
Cô đưa tay giữ cửa.
Mấy người kia trợn tròn mắt, vừa cúi đầu “Chào tổng giám đốc Tống” vừa len lén bước vào. Nhưng chẳng ai dám đứng lùi về sau, ai cũng cố dán sát vào cửa thang máy, như thể sau lưng là quái vật ăn thịt người vậy.
Chung Noãn Tinh nhìn mấy thanh niên run lẩy bẩy đứng quay lưng về phía mình, cảm thấy cần phải làm dịu bầu không khí.
Nhìn mà xem, bị dọa thành thế này rồi!
Đều là dân văn phòng, cần gì phải khúm núm đến vậy!
Cô hỏi: “Mọi người đi ăn trưa à?”
_____“Dạ vâng tổng giám đốc.”
_____“À đúng, tụi em đi ăn ở căn-tin.”
Chung Noãn Tinh tò mò: “Căn-tin công ty đồ ăn ngon không?”
Từ sau khi tốt nghiệp đại học cô chưa từng ăn ở căn-tin nữa, mà thật ra cô khá thích kiểu ăn đó, phong phú, cứ như buffet.
_____“Ngon lắm ạ.”
_____“Ngon cực kỳ luôn ạ, tụi em rất thích!”
_____“Cảm ơn công ty đã chuẩn bị cho chúng em những bữa trưa thịnh soạn!”
Chung Noãn Tinh: ………
Cảm thấy… là lạ sao ấy?
Tầng ba là nơi đặt căn-tin.
Cửa thang máy vừa mở, mấy người kia vừa nói “Chào tổng giám đốc Tống” vừa như bị chó đuổi, lao vút đi.
Vào đến căn-tin, nhìn thấy đồng nghiệp đông đúc, cả đám như được sống lại từ cõi chết, thở phào nhẹ nhõm.
Một người trong số đó nói: “Lưng tôi ướt đẫm rồi đó, có ai hiểu cảm giác này không?!”
Mấy người vừa lấy khay vừa gật đầu:
_____“Dọa chết tôi luôn, tổng giám đốc Tống sao không dùng thang máy riêng của ảnh, lại đi chen với nhân viên?”
_____“Có khi nào ảnh muốn bất ngờ kiểm tra tụi mình có đang nói xấu công ty không?!”
_____“Đáng sợ thật sự! Tui giờ nhìn mặt ảnh cũng không dám mê nữa, vừa nhìn thấy là nhớ lại vụ ‘tắm máu Tống thị’ nửa năm trước!
Cái ánh mắt lúc đó dọa tui mấy đêm liền toàn gặp ác mộng!”
_____“Tui hiểu luôn! Chính là ánh mắt kiểu ‘ai dám đối đầu với tôi đều phải chết’ đó! Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, người đàn ông đó thật sự có sức hút chết người, vừa sợ vừa mê.”
_____“Là kiểu mê mà phàm nhân như chúng ta không gánh nổi. Ở bên người như vậy, từng phút từng giây đều sẽ lo sợ mình lại làm sai gì đó, chỉ cần ảnh liếc lạnh một cái là tui quỳ xuống hát ‘Chinh phục’ liền!”
Mấy người cùng phá lên cười.
Mà vào lúc đó, người “tổng giám đốc ma quỷ” trong lời họ, đang đội mũ đeo khẩu trang, che kín mít, vừa bước xuống taxi, đi về phía nhà hàng đã hẹn.
Chưa đi được mấy bước, bỗng có người gọi phía sau:
“Noãn Tinh? Sao cậu lại ở đây?”
Tống Cẩn Hành quay đầu, nhìn thấy một chiếc xe thương vụ đậu sau hàng rào.
Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra gương mặt dịu dàng thanh tú, người ấy cười tươi thân thiện:
“Cậu đi đến công ty à? Lên xe đi, chúng ta cùng đi.”
Tống Cẩn Hành nhanh chóng nhớ ra tên cô ta:
Đoạn Thị Vân.
Cô bạn thân từng hãm hại Chung Noãn Tinh.