Chương 7 Đại Lão Huyết Tộc Cắn Nhẹ Thôi 7
Bắpp_03
Tranh sủng? Nguyễn Đường trong thoáng chốc còn chưa thực sự hiểu được ý nghĩa của những lời này, nhưng hệ thống rất nhanh liền đưa ra giải thích.
【 Cậu nghĩ xem, nếu chỉ có một mình cậu ở bên cạnh Bùi Nặc, Bùi Nặc sẽ chỉ ôm một mình cậu, chỉ kể chuyện cho một mình cậu nghe. Chờ có thêm một người nữa ở bên cạnh Bùi Nặc, Bùi Nặc sẽ ôm người khác, kể chuyện cho người khác nghe!】.
【 Hắn sẽ quan tâm người khác, cậu cũng sẽ không còn là Chiếc Bánh Ngọt Nhỏ duy nhất của hắn nữa! 】
. Nói xong lời cuối cùng, hệ thống giấu đầu hở đuôi bổ sung một câu: 【
Đương nhiên, cũng bất lợi cho việc tiến hành nhiệm vụ của chúng ta. 】.
Hệ thống vừa nói như vậy, Nguyễn Đường liền nghĩ đến cảnh Bùi Nặc ôm người khác, đáy lòng có chút buồn bực, không vui lắm. Cậu có chút ủy khuất véo ngón tay, không biết phải làm sao.
Nhưng mà, không đợi cậu nói chuyện, Bùi Nặc đã từ trên lầu đi xuống. Hắn mặc một chiếc áo gió màu đen, làn da trắng nõn đến có chút không khỏe mạnh, đôi mắt đỏ thẫm như hồng ngọc bắt mắt, khuôn mặt tuấn mỹ kia dưới ánh nắng có vẻ có chút không chân thực. Khí chất Bùi Nặc thần bí mà trầm mặc, lại mang theo vài tia tao nhã của quý tộc, hắn là sinh vật bóng đêm cường đại, đủ để cướp đi trái tim của bất kỳ ai.
Nguyễn Đường nhìn rất rõ, thiếu niên đối diện tên là Nguyễn Ý kia, đáy mắt lóe lên một tia kinh diễm và mê luyến.
Bùi Nặc đi tới bên cạnh Nguyễn Đường ngồi xuống, ánh mắt lướt qua bố Nguyễn và Nguyễn Ý đối diện, đáy mắt lóe lên một tia trào phúng, hắn nhẹ nhàng cười một tiếng:
“Đây cũng là con nhà ngươi?”.
Thiếu niên đối diện khí chất thanh thuần yếu đuối, đôi mắt trông rất trong trẻo, nghe Bùi Nặc nói, Nguyễn Ý vội vàng lộ ra một nụ cười hơi mang vẻ lấy lòng. Bùi Nặc không dấu vết nhíu mày, trong lòng có chút không vui.
“Đúng vậy, đây là đứa trẻ trong họ nhà tôi, nếu thân vương đại nhân ngài thích, cũng có thể nhận lấy!”
Bố Nguyễn vội vàng lên tiếng, hắn liếc nhìn Nguyễn Đường đang ngơ ngác không nói được nửa câu tốt đẹp bên cạnh, đáy lòng mắng một câu, đồ gỗ mục!.
Bùi Nặc cong môi, đáy mắt đỏ thẫm hiện lên vài tia thâm ý, hắn dù có chút không kiên nhẫn, nhưng vẫn nhẫn nại đáp một câu:
“Trước hết để nó ở chỗ ta một đêm đã.”.
“Nếu ở được thì cũng có thể giữ lại.”.
Đáy lòng bố Nguyễn vui mừng khôn xiết, một cái tát vỗ vào lưng Nguyễn Ý:
“Mau cảm ơn thân vương!”.
Nguyễn Ý lộ ra một nụ cười ngượng ngùng, hắn nhẹ giọng nói:
“Tôi nhất định sẽ, hầu hạ thân vương đại nhân thật tốt.”
.
Bùi Nặc giấu đi sự lạnh lẽo nơi đáy lòng, ra lệnh cho quản gia:
“Dẫn nó đến phòng của nó đi.”.
Bố Nguyễn ra hiệu cho Nguyễn Ý, sau đó mới rời đi.
Quản gia dẫn Nguyễn Ý lên lầu, lúc này Bùi Nặc mới quay đầu nhìn con mồi nhỏ của mình, lại phát hiện Nguyễn Đường co rúm trên sofa, vẻ mặt tủi thân, mắt đỏ hoe, giống như một chú thỏ con. Lòng bàn tay lạnh băng của Bùi Nặc lau qua khóe mắt Nguyễn Đường, giọng nói lạnh lùng mềm đi một chút:
“Sao vậy?”.
Nguyễn Đường không biết nên nói thế nào về cảm xúc phức tạp mà rối rắm trong lòng mình, cậu cúi đầu túm góc áo, suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng buồn bực nói:
“Tôi không vui.”.
Cậu đều đã dùng bộ lông của mình để sưởi ấm cho Bùi Nặc rồi, Bùi Nặc thế mà lại có ngay Chiếc Bánh Ngọt Nhỏ khác!.
“Ngài là người xấu.”.
Nguyễn Đường cụp mắt xuống, nhất quyết không nhìn Bùi Nặc.
Bùi Nặc vốn giữ Nguyễn Ý lại chỉ là muốn thử dò xét nhà họ Nguyễn một chút, cũng không định để hắn ở lâu, dù sao hắn nhận được tin tức, nói là nhà họ Nguyễn từng có liên hệ với Huyết Liệp* (Thợ săn Huyết tộc).
Nhưng nhìn thấy phản ứng của Nguyễn Đường xong, hắn mới muộn màng nhận ra, hành vi của mình dường như đã làm tổn thương Nguyễn Đường. Hắn hiếm thấy có chút bối rối và hoảng loạn. Vốn dĩ hắn không nên quá để ý đến cảm nhận của một Huyết Phó, nhưng lúc này chút mầm non tình cảm nơi đáy lòng lại cào cào lồng ngực hắn, khiến hắn có chút không tự tại.
Bùi Nặc cuối cùng vẫn cúi đầu, hôn lên ngọn tóc Nguyễn Đường:
“Là ta không đúng.”.
“Ta không để ý đến tâm trạng của cậu.”.
Nụ hôn này như một làn gió thoảng qua, mềm nhẹ vô cùng, Nguyễn Đường cũng không nhận ra.
Nguyễn Đường giật giật người, ngẩng đầu nắm lấy ngón tay Bùi Nặc, tuy vẫn còn hơi tủi thân, nhưng sau khi Bùi Nặc nói chuyện với cậu, cậu lại cảm thấy mình có chút vui vẻ.
“Ngài dỗ tôi đi, tôi sẽ không giận nữa.”.
Cậu nói rất nghiêm túc với Bùi Nặc. Thực tế cậu cảm thấy mình cũng không có cách nào giận lâu được, khi cậu nhìn thấy Bùi Nặc, vẫn sẽ không nhịn được mà dùng bộ lông của mình cọ cọ Bùi Nặc.
Bùi Nặc có chút buồn cười, hắn cúi đầu, đôi mắt đỏ thẫm nhìn chăm chú Nguyễn Đường, cặp mắt vốn lộ ra vẻ lạnh nhạt và xa cách kia lại có thêm một tia ôn hòa:
“Ngoan.”.
Hắn vươn tay, ngón tay vuốt ve gò má Nguyễn Đường, có vài phần chuyên chú. Nguyễn Đường ngoan ngoãn để hắn vuốt ve, cậu nhìn Bùi Nặc, nhỏ giọng nói:
“Tôi có thể cả đời làm Chiếc Bánh Ngọt Nhỏ của ngài, ở bên cạnh ngài.”.
Trái tim Bùi Nặc run lên, hắn tỏ vẻ như không có gì mà bình tĩnh nói:
“Vậy sao?”.
Hắn coi những lời này như trò đùa, dù sao có quá nhiều con người vẫn ôm địch ý với Huyết tộc. Hắn uống máu Nguyễn Đường để sống, không mấy tin tưởng Nguyễn Đường không oán hận hắn, hơn nữa biệt thự này quá yên tĩnh, yên tĩnh đến chỉ có hắn và Nguyễn Đường, sự cô đơn kéo dài chắc chắn sẽ dày vò Nguyễn Đường đến phát điên. Cuối cùng Nguyễn Đường vẫn sẽ rời đi.
Dù Bùi Nặc không tin, Nguyễn Đường vẫn nói rất nghiêm túc:
“Tôi là Nguyễn Đường của một mình ngài.”.
“Ngài cũng là Bùi Nặc của một mình tôi, không cần có người khác, được không?”.
Dù hệ thống nhắc nhở cậu những lời này có lẽ sẽ chọc Bùi Nặc không vui, nhưng cậu vẫn ngốc nghếch nói hết ra. Cậu không thích Bùi Nặc có người khác, điều này sẽ làm lồng ngực cậu buồn bực, có chút khó chịu.
Bùi Nặc nhìn chằm chằm Nguyễn Đường, đôi mắt đỏ thẫm có vài phần sâu lắng, hắn mặt không biểu cảm, thậm chí làm Nguyễn Đường không đoán ra được hắn rốt cuộc đang nghĩ gì. Những lời này ở một mức độ nào đó dường như đã xúc phạm đến uy nghiêm của thân vương. Dù sao con mồi nhỏ này lại dám biểu đạt dục vọng độc chiếm với thợ săn, điều này thật sự có chút hoang đường. Nhưng mà, có thể giữ Chiếc Bánh Ngọt Nhỏ này ở bên cạnh, làm hắn trở thành vật sở hữu riêng của mình, giấu ở nơi người khác không nhìn thấy, Bùi Nặc nghĩ lại, có chút có chút vui sướng.
Hắn chậm rãi mở miệng, giọng nói có chút trầm thấp:
“Ta đáp ứng cậu.”.
Hắn chỉ thích máu của Nguyễn Đường, dù có những người khác, hắn cũng sẽ không nhìn thêm một cái. Dù chờ đến khi Nguyễn Đường già đi, hắn có lẽ cũng sẽ chết đi vì lực lượng khô kiệt. Giao dịch này, rất có lời.
Bùi Nặc cúi đầu, trán chạm vào trán Nguyễn Đường:
“Ta lấy danh nghĩa thân vương Huyết tộc thề, bên cạnh ta, vĩnh viễn sẽ chỉ có một mình Nguyễn Đường.”.
Má Nguyễn Đường lại có chút ửng hồng, đầu cậu quay cuồng, lại không thể đưa ra nửa điểm phản ứng nào. Cậu rất vui.
Nhưng mà, ở chỗ ngoặt cầu thang, Nguyễn Ý nhìn chằm chằm bóng dáng hai người, siết chặt ngón tay, ánh mắt có chút oán độc.