Chương 12 Đại Lão Huyết Tộc Cắn Nhẹ Thôi 12
Bắpp_03
Ánh mắt Nguyễn Đường rất trong sạch, không chút do dự đáp ứng:
“Được.”.
Cậu cũng không suy nghĩ nhiều như vậy. Đối với cậu mà nói, cậu đến thế giới này là để mang lại ấm áp và niềm vui cho Bùi Nặc, đó là toàn bộ ý nghĩa của cậu. Mong muốn của Bùi Nặc, cậu đều có thể nỗ lực thực hiện.
Nguyễn Đường vươn tay vòng ôm Bùi Nặc, cậu chuyên chú nhìn đôi mắt sâu thẳm của hắn, cảm giác trong lòng mình như có thêm một chú thỏ con, nhảy loạn xạ, kéo theo nhịp tim cậu cũng bắt đầu “thình thịch”.
Cậu thu tay lại, thoáng nắm chặt vạt áo trước ngực mình, có chút căng thẳng chớp mắt. Ở bên cạnh Bùi Nặc, cậu dường như cũng trở nên kỳ lạ.
Thấy Nguyễn Đường dễ dàng đáp ứng như vậy, Bùi Nặc lại có chút kinh ngạc. Dù hiện giờ Huyết tộc bọn họ đã hòa nhập vào xã hội hiện đại, nhưng vẫn có không ít con người căm ghét Huyết tộc. Ngay cả lúc trước khi hắn bị ép chuyển hóa thành Huyết tộc, trong một thời gian rất dài, hắn đều có một loại cảm giác chán ghét mơ hồ đối với chính mình. Dù sao, Huyết tộc là loài lấy máu người làm thức ăn.
“cậu không suy nghĩ lại sao?”.
Suy nghĩ hồi lâu, Bùi Nặc vẫn cố gắng ổn định giọng nói.
Ngón tay hắn nhẹ nhàng đặt lên gáy Nguyễn Đường. Rõ ràng chính hắn đã đơn phương quyết định chuyện này, cũng sẽ không cho phép Nguyễn Đường từ chối, nhưng lại giả nhân giả nghĩa, ra vẻ hào phóng quyết định để Nguyễn Đường suy nghĩ lại. Răng nanh Bùi Nặc ẩn hiện giữa môi răng, nụ cười bên môi lại ôn hòa mà tao nhã.
“Không cần,”
Nguyễn Đường lắc đầu, giọng cậu nhẹ nhàng mà mềm mại, đôi mắt tròn xoe lộ ra vẻ tín nhiệm,
“Tôi muốn ở bên cạnh ngài.”
. Vạn nhất chờ đến khi thọ mệnh cậu kết thúc, chỉ để lại một mình Bùi Nặc thì phải làm sao?.
Nguyễn Đường trong lòng có chút khó chịu, điều này càng khiến cậu kiên định hơn với ý nghĩ trong đầu:
“Biến thành cái gì cũng không sao cả, tôi chỉ cần ở bên cạnh ngài là tốt rồi.”.
Cậu nói, chủ động vén tóc một bên lên, để lộ chiếc cổ trắng nõn mềm mại, dường như chờ đợi Bùi Nặc hành động.
Nguyễn Đường không có nửa phần không tình nguyện.
Bùi Nặc véo cằm Nguyễn Đường, đầu ngón tay chạm vào làn da mềm mại của cậu, đột nhiên có chút mất hứng. Ánh mắt hắn không nhịn được đảo quanh, rơi xuống môi Nguyễn Đường, hầu kết khẽ động, cuối cùng vẫn không nhịn được hôn một cái. Thôi vậy, chuyển hóa con người thành Huyết tộc rất đau, hắn có chút không nỡ. Có thời gian đó, chẳng bằng hôn thêm mấy cái.
Nguyễn Đường có chút ngốc, cậu ngơ ngác nhìn Bùi Nặc, không rõ vì sao đang nói chuyện ngon lành, sao Bùi Nặc lại đột nhiên hôn cậu?.
Bùi Nặc nhìn bộ dạng này của Nguyễn Đường, càng thêm cảm thấy cậu đáng yêu, hắn lại hôn lên chóp mũi cậu, giọng khàn khàn nói:
“Sau này, ta còn có thể hôn cậu không?”.
Hắn cố ý chạm vào tai Nguyễn Đường nhạy cảm. Hắn sớm đã phát hiện, mỗi lần chạm vào chỗ này, Nguyễn Đường đều sẽ không nhịn được mà run rẩy toàn thân, vành tai đỏ ửng, như một chú thỏ con mắt đỏ ngoan ngoãn.
Nguyễn Đường véo ngón tay mình, cúi đầu, hô hấp cũng hơi run rẩy:
“Có, có thể.”.
Bùi Nặc lúc này mới hài lòng.
Hắn chơi đùa với Nguyễn Đường một lúc, lại ôm cậu đọc một đoạn truyện xưa, lúc này mới buông Nguyễn Đường đang toàn thân ửng hồng, xấu hổ đến ngón chân dường như cũng muốn co lại ra:
“Lát nữa muốn ăn gì, nói với quản gia.”.
Nguyễn Đường gật đầu, dụi dụi khóe mắt đỏ hoe của mình, mím môi, mềm mại lườm Bùi Nặc một cái.
Bùi Nặc sờ sờ mũi, cũng biết mình đã chọc người ta hơi quá, hắn lại dịu giọng dỗ dành Chiếc Bánh Ngọt Nhỏ của mình:
“Mấy ngày nữa dẫn cậu ra ngoài chơi được không?”.
Mỗi ngày ở trong biệt thự không ra ngoài, nói vậy Nguyễn Đường cũng hơi chán rồi đi. Nguyễn Đường đáp lời:
“Vâng ạ.”.
Bùi Nặc muốn sờ tóc Nguyễn Đường, Nguyễn Đường định tránh, cậu cắn môi, cuối cùng vẫn không động, tùy ý Bùi Nặc vuốt tóc, sau đó ngoan ngoãn cọ cọ lòng bàn tay Bùi Nặc.
Cuối cùng Nguyễn Đường lại đỏ mặt trở về phòng mình.
【 Ký chủ đại nhân, cậu biết Bùi Nặc tại sao lại thích hôn cậu như vậy không? 】
Hệ thống nhìn thông tin mình điều tra được, có chút không vui lắm,
【 Cơ thể Bùi Nặc xảy ra vấn đề, chỉ có tiêm một loại thuốc kích dục mới có thể giảm bớt. 】.
Nguyễn Đường nghiêng đầu, hoàn toàn bắt sai trọng điểm:
“Anh ấy có phải rất đau không?”.
Trước kia lúc cơ thể cậu xảy ra vấn đề, cũng rất đau rất khó chịu.
Hệ thống do dự một chút, vẫn nói:
【 Đúng vậy, lực lượng của hắn hỗn loạn, ẩn ẩn có xu thế sụp đổ, dựa theo phân tích dữ liệu, loại bệnh trạng này mang đến đau đớn là vô cùng mãnh liệt. 】.
Nguyễn Đường cười cười, lúm đồng tiền bên môi như ẩn như hiện: “Cho nên, để anh ấy hôn tôi nhiều hơn là tốt rồi.”.
“Như vậy anh ấy sẽ không đau nữa.”.
Bùi Nặc vẫn thường che giấu cảm xúc của mình, Nguyễn Đường còn không biết Bùi Nặc ngày thường sẽ đau đớn vô cùng, nghĩ đến đây, cậu còn có chút áy náy. Nếu sớm biết thì tốt rồi. Cậu nhất định sẽ hôn Bùi Nặc thêm mấy cái.
Hệ thống lập tức im lặng. Tuy rằng sự tình đang phát triển theo hướng hắn dự đoán, nhưng Nguyễn Đường tri kỷ đáng yêu như vậy, giao cho tên vai ác Bùi Nặc này thật sự ổn sao?.
“Ngoài hôn ra, còn có thể dùng biện pháp khác chữa khỏi cơ thể anh ấy không?”.
Nguyễn Đường hiếm khi cau mày, hỏi hệ thống.
Hệ thống vội vàng trả lời:
【 Điểm tích lũy, chỉ cần có đủ điểm tích lũy, liền có thể đổi thuốc chữa trị đặc cấp trong cửa hàng hệ thống, cho Bùi Nặc uống xong thuốc chữa trị đặc cấp, lực lượng của hắn sẽ không còn vấn đề gì nữa. 】.
Nguyễn Đường liếc nhìn thuốc chữa trị đặc cấp, trợn tròn mắt. Lại cần đến 500 điểm tích lũy!. Mấy hôm trước cậu lại hoàn thành mấy nhiệm vụ, tính toán kỹ lưỡng, mới chỉ có gần 50 điểm tích lũy. Nguyễn Đường có chút sầu não xoa xoa má mình, vẫn là xin hệ thống thêm mấy nhiệm vụ nữa.
Mấy ngày tiếp theo, để kiếm điểm tích lũy, cậu len lén nắm tay Bùi Nặc, sau đó trộm hôn Bùi Nặc một cái, tuy rằng cuối cùng bị hôn lại đến không thở nổi. Ánh mắt Bùi Nặc nhìn Nguyễn Đường càng ngày càng sâu, có đôi khi Nguyễn Đường không hiểu sao cảm thấy rất nguy hiểm, cậu luôn cảm thấy Bùi Nặc sẽ một miếng nuốt chửng cậu mất.
Ngay lúc Bùi Nặc chuẩn bị dẫn Nguyễn Đường ra ngoài chơi, biệt thự lại đón một vị khách không mời mà đến. Đó là một vị bá tước trẻ tuổi, mái tóc vàng vô cùng chói mắt, hắn có một đôi mắt màu xanh biển, lực lượng rất cường đại, ẩn ẩn có xu thế thăng lên cấp bậc thân vương. T
rong lòng hắn ôm một thiếu niên mặt mày diễm lệ, trên chiếc cổ trắng như tuyết của thiếu niên còn mang theo dấu hôn ái muội, hắn tư thái lười biếng dựa vào lòng bá tước, như một tình nhân được cưng chiều hư.
“Thân vương đại nhân, đã lâu không gặp.”.
Bá tước khẽ gật đầu với thân vương, tư thái có vài phần cao ngạo. Ánh mắt hắn dừng lại trên người Nguyễn Đường bên cạnh Bùi Nặc, đáy mắt lóe lên một tia kinh diễm và kinh ngạc:
“Đây là tình nhân của ngài sao?”.
Hắn tỏ ra rất hứng thú với Nguyễn Đường, không nhịn được đẩy thiếu niên trong lòng mình ra, nhìn về phía Nguyễn Đường, ánh mắt ái muội:
“Trông thật xinh đẹp.”.
Khí chất ngoan ngoãn mà mềm mại ấm áp, rất hấp dẫn người.
Bá tước đánh bạo nói với Bùi Nặc:
“Thân vương đại nhân, hay là chúng ta trao đổi tình nhân thì thế nào?”.
Hắn nhìn về phía Nguyễn Đường:
“Ta muốn cậu ta.”.