Chương 11 Đại Lão Huyết Tộc Cắn Nhẹ Thôi 11
Bắpp_03
“Đại nhân?”. Quản gia ngẩng đầu nhìn Bùi Nặc, chờ hắn trả lời.
Bùi Nặc thu lại vẻ mặt, ép mình bình tĩnh, hắn kéo khóe môi:
“Các ngươi đến thành phần của mùi hương này còn không tra ra được, lại làm thế nào lấy được cái này… thuốc kích dục?”.
Hắn nói đến thuốc kích dục thì hiếm khi dừng lại một chút.
Hắn nghĩ tới Nguyễn Đường, có chút khó chịu, lại có chút vui sướng, không tự giác dùng ngón tay che bên môi, che giấu đi một tia cười.
Quản gia nghe ra ý tứ trong lời nói của Bùi Nặc, cung kính cúi người:
“Thân vương đại nhân,ngài cứ yên tâm, trên thế giới này, còn chưa có thứ gì mà Huyết tộc chúng ta lấy không được.”.
Vừa rồi hắn thẩm vấn Nguyễn Ý, chỉ nghe hắn nói đây là đồ vật đặc chế của Huyết Liệp. Huyết Liệp cài người vào Huyết tộc chúng ta, chúng ta tự nhiên cũng có nội ứng, hơn nữa ở các buổi đấu giá chợ đen, cũng không thiếu người đầu cơ trục lợi những thứ này. Huyết tộc kéo dài ngàn năm, tài phú sớm đã tích lũy đến cảnh giới người khác không thể tưởng tượng, không có thứ gì bọn họ mua không được.
Bùi Nặc thoáng chốc đã nghĩ thông suốt chuyện này, đơn giản gật đầu, nhướng mi nhàn nhạt liếc quản gia:
“Trước khi đưa tới phải kiểm tra một lần.”.
Cũng đừng để người ta thêm vào thứ gì khác. Quản gia đáp ứng, xoay người rời khỏi phòng.
Tình dục và đau đớn trong cơ thể Bùi Nặc đều đã từ từ biến mất, hắn dựa vào ghế, đầu óc trống rỗng, ngón tay lạnh băng lại không nhịn được chạm vào miệng mình. Hắn còn nhớ rõ cảm giác mềm mại đó.
Đầu kia Nguyễn Đường cũng không ngủ, cậu kéo chăn lên cao, cả người rúc trong chăn, rất căng thẳng véo ngón tay nghĩ, Bùi Nặc rốt cuộc là có ý gì. Tại sao lại hôn cậu?. Nhưng cậu trước nay mơ hồ, nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra, ngược lại làm mình bức bối đến mặt đỏ bừng, không thở nổi
. Nguyễn Đường vội vàng bò ra khỏi chăn, hít sâu một hơi.
【 Chúc mừng ký chủ, độ vui vẻ của mục tiêu nhiệm vụ tăng lên, đạt thành thành tựu thân mật một phần, +20 điểm tích lũy! 】
Giọng hệ thống rất vui vẻ,
【 Ký chủ sau này có thể tiến hành tiếp xúc thân mật nhiều hơn nha ~ Như vậy không chỉ mục tiêu nhiệm vụ sẽ cảm thấy vui vẻ, điểm tích lũy của ký chủ cũng sẽ nhiều hơn nha ~】.
Cách cả vùng biển ý thức, Nguyễn Đường đều có thể cảm nhận được sự phấn khích và vui sướng của hệ thống.
Nguyễn Đường vô thức nắm chặt ngón tay, trong cơn mê mang bắt được chút trọng điểm:
“Bùi Nặc, rất vui sao?”.
Hệ thống vội vàng gật đầu:
【 Đúng đúng, kiểm tra đo lường thấy độ vui vẻ của mục tiêu nhiệm vụ có biên độ tăng lớn, theo suy đoán của hệ thống này, mục tiêu nhiệm vụ là thích loại hành vi này. 】.
Dù tất cả đều dựa trên tình dục mà phát sinh, nhưng kiêu ngạo cường đại như Bùi Nặc, cuối cùng cũng trầm luân trong tình dục. Điều này sao lại không phải là một loại thích chứ?.
Từ mức độ điểm tích lũy tăng lên mà xem, Bùi Nặc đích xác rất thích loại hành vi thân mật này. Hơn nữa, Nguyễn Đường nghiêng đầu nghĩ nghĩ, nếu nhiệm vụ của cậu là trao hơi ấm cho Bùi Nặc, làm Bùi Nặc vui vẻ, như vậy loại hành vi này, cũng không phải không thể tiếp tục. Cậu cũng muốn làm Bùi Nặc vui vẻ.
Nguyễn Đường không nhịn được cười cười, gò má lộ ra lúm đồng tiền ngọt ngào, như rót mật:
“Tôi biết rồi.”.
Cậu đáp ứng rất dứt khoát, không có nửa điểm kháng cự, thậm chí còn có chút căng thẳng và e lệ mơ hồ.
Bùi Nặc cách một ngày, lại đi tìm Nguyễn Đường. Rõ ràng ban ngày cả ngày hắn đều không gặp Nguyễn Đường, bây giờ gặp lại, lại cảm thấy có chút vui mừng khó tả. Trước khi hắn đến, đã hít một lượng thuốc kích dục vừa phải, đủ để khống chế bản thân, cũng không mất kiểm soát như lần trước.
Nhưng mà, ánh mắt Bùi Nặc rơi xuống môi Nguyễn Đường, hô hấp chậm một nhịp, cái loại xúc động muốn hôn môi kia lại lan tràn lên. Loại xúc động này, dường như không liên quan đến thuốc kích dục. Giống như hắn rõ ràng có thể tự tiêm thuốc giải, xóa bỏ tác dụng của thuốc kích dục, nhưng hắn vẫn đi đến trước mặt Nguyễn Đường. Như thể bị trúng tà.
Bùi Nặc hơi khom người, ôm Nguyễn Đường ngồi lên đùi mình, một tay hắn véo cằm Nguyễn Đường, đầu ngón tay dùng sức vuốt ve một chút, đôi mắt tối sầm vài phần. Hắn rõ ràng rất nôn nóng, nhưng vẫn kiên nhẫn, miễn cưỡng duy trì vẻ tao nhã của mình, hỏi một câu:
”Ta có thể, hôn cậu không?”. Nhưng không đợi Nguyễn Đường trả lời, Bùi Nặc đã cúi người hôn xuống.
Hắn hôn mạnh lên đôi môi mềm mại đó, một tay dùng sức giữ chặt gáy Nguyễn Đường, mút lấy đầu lưỡi cậu, vuốt ve vòm miệng nhạy cảm. Động tác của Bùi Nặc tuy không thuần thục, thậm chí có chút vụng về, nhưng lại mang theo dục vọng chiếm hữu nồng đậm. Dường như muốn nuốt Nguyễn Đường vào bụng. Khóe môi Bùi Nặc lướt qua vành tai Nguyễn Đường, đáy mắt lạnh nhạt xa cách nhuốm một tia thỏa mãn và nóng bỏng:
“Kêu ra đi.”.
“Ta thích nghe giọng của cậu.”.
Trong mắt Nguyễn Đường long lanh nước, gương mặt ửng hồng, cậu mê mang nhìn Bùi Nặc, không hiểu lắm, vì thế phát ra một âm đơn mềm mại, giọng nói có chút ngọt ngào, như đang làm nũng:
“Ưm?”.
Cậu lại bị Bùi Nặc hôn lên.
Bùi Nặc vuốt ve gáy Nguyễn Đường, như thợ săn nắm lấy điểm yếu của con mồi, khống chế tất cả, hắn cười nhẹ, tiếng cười trầm thấp:
“Bé ngoan.”.
Nguyễn Đường dựa vào lòng Bùi Nặc, mũi chân nhẹ nhàng đung đưa, làm bộ vô tình cúi đầu, sau đó len lén thả một nắm kẹo nhỏ vào túi áo Bùi Nặc. Có phải có kẹo rồi, Bùi Nặc sẽ không hôn cậu mạnh như vậy nữa không?. Tuy rằng rất thoải mái, nhưng mà, có chút đau.
Bùi Nặc nhìn thấy động tác của Nguyễn Đường, lại không hề để ý, hắn véo véo má Nguyễn Đường, đôi mắt đỏ thẫm có một tia chuyên chú và thâm ý, dường như đã hạ quyết tâm.
Hắn muốn vĩnh viễn giữ lại và sở hữu Nguyễn Đường. Cho đến ngày hắn chết đi.
“Tiếp nhận sự chuyển hóa của ta, biến thành Huyết tộc thì thế nào?”.
Hắn nói như vậy.