Chương 008

Bắpp_03

Đường Lâm tối qua lòng đầy tâm sự, trằn trọc mãi không ngủ được, sáng dậy hơi muộn. Dương Oánh vì con trai đột ngột đổi nghề, nghệ sĩ dương cầm tốt đẹp không làm lại cứ đòi theo nghệ thuật dân gian, đành phải nhờ người tìm mối liên hệ giáo viên, cũng thức trắng đêm. 

Kết quả cả nhà sáng nay đều dậy muộn, buổi sáng sớm trong phòng khách vội vàng như gà bay chó sủa. Cuối cùng hai vợ chồng mang theo con trai cơm cũng chưa kịp ăn, vội vã đến trường. May mà đường đi thuận lợi, không tắc đường lắm, xe dừng trước cổng trường đúng vào mấy phút cuối.

Trong trường không được chạy, Đường Lâm xuống xe bước nhanh bằng đôi chân ngắn cũn, đi như bay. Cuối cùng không ngừng tăng tốc, đạp chuông vào lớp học. Cậu đi vội một mạch, đổ chút mồ hôi, gió từ cửa sổ thổi qua mang theo mùi sữa tắm thoang thoảng. Chu Cảnh Sâm ngồi gần, hít thở toàn mùi hương đó, nghe ngọt ngào mà không ngấy.

Cô Trần liếc nhìn đồng hồ, nhắc cậu lần sau đến cửa sớm hơn. Đường Lâm ngượng ngùng đáp lời, vừa ngồi xuống bụng lại réo lên một tiếng không đúng lúc. Tiếng kêu vốn không lớn, nhưng trong lớp học yên tĩnh lại đặc biệt rõ ràng, mấy bạn học quay đầu nhìn cậu, rồi phá lên cười. Dù Đường Lâm đã ngoài hai mươi, bị đám trẻ con này cười cũng có chút xấu hổ đỏ mặt, vội cúi đầu giả vờ lật sách.

 

Chu Cảnh Sâm nhìn vẻ mặt ra vẻ già dặn hiếm hoi mang nét trẻ con của cậu, tâm trạng tốt đẩy hộp sữa chua trên bàn cho cậu. Đường Lâm tối qua nghĩ về cậu cả đêm, lúc này nhìn thấy người thật còn hơi chưa hoàn hồn, cứ thấy không thực.

 Cậu liếc nhìn hộp sữa chua rồi lại nhìn bản thân Chu Cảnh Sâm đang cười tủm tỉm, trong lòng nhất thời cảm thán: Đứa nhỏ này tính tình tốt như vậy, bố mẹ cậu ta rốt cuộc bị chập dây nào vậy.…

Chu Cảnh Sâm vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp đôi mắt trong veo của cậu, cũng không biết cậu nhóc này lại đang tưởng tượng cái gì, ánh mắt sáng rực, muốn nói lại thôi, nhìn thẳng khiến cậu lạnh sống lưng.

 "Cậu đói đến mức định uống luôn cả tôi cùng sữa chua à?".

"Không, chỉ là thấy cậu là người tốt thật!" 

Đường Lâm cười rạng rỡ, tiện tay móc từ trong túi ra quả trứng gà và cây xúc xích Dương Oánh đưa cho, hào phóng chia một nửa cho cậu, 

"Nè, cho cậu.".

Chu Cảnh Sâm ngẩn người. Người khen cậu tuy không ít, nhưng phần lớn là nịnh hót hoặc lời nói xã giao, mà dù vậy cũng đa phần là khen cậu thông minh, đẹp trai này nọ. Còn về người tốt... Lớn từng này tuổi, thật sự là lần đầu tiên được người khác khen như vậy. Cậu nhìn ánh mắt trong veo lại nghiêm túc của Đường Lâm, khóe miệng bất giác cong lên.

Tiết học cuối cùng buổi sáng kết thúc, mọi người chuẩn bị xếp hàng đi nhà ăn. Tề Tiêu đột nhiên từ đối diện ló đầu qua, giơ giơ điện thoại. Trường học yêu cầu để điện thoại im lặng trong giờ học, Đường Lâm đương nhiên cũng vậy, cậu thấy Tề Tiêu làm thế, vội vàng mở tin nhắn, phát hiện có một tin chưa đọc.

【 Trưa không đi nhà ăn, dẫn cậu đi cải thiện bữa ăn! 】.

Trường số 1 không bắt buộc học sinh ăn cơm tại trường, nhưng học sinh lớp dưới nếu muốn ra ngoài ăn trưa phải báo trước với giáo viên. Đường Lâm liếc nhìn Chu Cảnh Sâm cũng không đi xếp hàng, đoán là cậu ra ngoài ăn cơm, chắc là không muốn nắm tay xếp hàng như hôm qua.

Tề Tiêu lấy ra một tờ giấy xin phép đưa cho cô Trần, cô Trần cẩn thận đối chiếu tên trên giấy, rồi dặn dò bọn họ vài câu liền cho đi. Đường Lâm thật sự tò mò trên đó viết gì, len lén liếc nhìn hai lần, phát hiện là giấy xác nhận có chữ ký phụ huynh, ở giữa ghi tên bốn người bọn họ, chỗ ký tên, rồng bay phượng múa ký ba chữ Tề Lục Minh.

"Tôi nói với ba tôi là cơm nhà ăn khó ăn quá, tụi mình đang tuổi ăn tuổi lớn, dinh dưỡng phải đảm bảo. Ông ấy thấy rất có lý, liền bảo thư ký đặt cho tụi mình một phòng riêng bên ngoài, sau này trưa nào tụi mình cũng ra đó ăn!". 

Tề Tiêu kiêu ngạo ưỡn ngực, mặt đầy đắc ý.

Đường Lâm cảm thấy mình được thơm lây từ Chu Cảnh Sâm, nếu không vị tiểu bá vương kiêu ngạo này căn bản sẽ không rủ cậu đi cùng. Tuy Tề Tiêu nói cười với bọn họ, nhưng đối với người khác lại không phải thái độ này, tỏ vẻ lạnh lùng cool ngầu, trông rất bá đạo.

 Đám trẻ lớp 1A này trưởng thành sớm hơn cậu tưởng, tuy mới khai giảng, nhưng đã coi bộ ba này như thần tượng, đều tỏ vẻ chỉ dám nhìn từ xa không dám lại gần, thỉnh thoảng lại để lộ vẻ mặt ngưỡng mộ…

"Vậy ngại quá, hôm nào tôi bảo ba tôi mời các cậu ăn cơm nhé!".

 Đường Lâm giờ đã hoàn toàn nhập vai, mấy ngày nay đã thích nghi rất tốt với cuộc sống mới, hòa đồng với đám trẻ này cũng coi như thuận buồm xuôi gió.

Tề Tiêu học theo người lớn, vỗ vai cậu: "Không sao, tụi mình là anh em, người nhà cả mà!".

 Nói xong, nháy mắt với Chu Cảnh Sâm.

Mấy người men theo cầu thang ra cổng trường, một người đàn ông thấy họ liền bước nhanh tới, mặt tươi cười chào hỏi, rồi dẫn họ lên xe đi thẳng đến nhà hàng. Đó là một khách sạn ba tầng, trang trí rất đẹp. Đường Lâm theo sau mấy đứa trẻ vào phòng riêng. Chờ họ gọi món xong, tài xế và phục vụ cùng ra ngoài. Đường Lâm vừa nhìn quanh phòng, vừa cảm thán, nhà giàu đúng là khác biệt, con cái ăn một bữa trưa thôi cũng bày vẽ lớn thế này.

Ăn cơm xong, mấy người ngồi lại trong phòng nói chuyện một lúc, phần lớn là Tề Tiêu, Trình Nghị và Đường Lâm nói, Chu Cảnh Sâm ngồi bên cạnh yên lặng nghe, thỉnh thoảng xen vào vài câu, không khí rất hòa hợp. Đường Lâm vốn tính tình cởi mở, ở thế giới cũ đã rất được lòng trẻ con, mấy đứa nhỏ trên dưới lầu đều thích cậu. 

Em gái cậu, tiểu ma vương nghịch ngợm đó, cũng là một tay cậu chăm lớn, nên rất biết cách đối xử với trẻ con. Cậu không vì Chu Cảnh Sâm và các bạn là trẻ con mà coi thường, ngược lại rất khiêm tốn cùng họ thảo luận về game và hoạt hình đang thịnh hành nhất, chẳng mấy chốc đã trò chuyện sôi nổi với Tề Tiêu.

"Đường Lâm, thứ Bảy này sinh nhật tôi, cậu rảnh thì qua nhé! Cũng không cần mang quà đâu, mang bụng đến ăn cơm là được rồi.".

Đường Lâm gật đầu:

 "Được, tôi chắc chắn đến." 

Ở chung lâu rồi, cậu cũng rất thích ba đứa trẻ này, chân thành với bạn bè, tính tình cũng không tệ, lại chẳng hề kiêu căng.

Tề Tiêu nhận được lời đồng ý của cậu, lộ răng khểnh cười nói:

 "Vậy thì tốt quá, cậu cho tôi địa chỉ nhà cậu đi, nếu bố mẹ cậu không tiện đưa đi, tôi bảo chú Vương qua nhà đón cậu.".

Đường Lâm chỉ nhớ mang máng tên khu nhà, còn số nhà cụ thể thì không rõ lắm. Cậu nói sơ qua vị trí cho Tề Tiêu, liền thấy cậu ta nghe xong sửng sốt, theo bản năng liếc nhìn Chu Cảnh Sâm, vẻ mặt kỳ lạ khó tả.

Mấy người ăn cơm xong trở về, Đường Lâm phát hiện không khí mơ hồ có chút không đúng. Tề Tiêu thì ngậm chặt miệng, dọc đường đi đều im lặng không nói gì. Cậu nghi ngờ liếc nhìn Chu Cảnh Sâm, người này thì chẳng có phản ứng gì, nhắm chặt mắt ngồi bên cửa sổ, sắc mặt bình thường.

Buổi tối tan học, vẫn là Dương Oánh lái xe đến đón cậu. Đường Lâm nghĩ đến chuyện sinh nhật Tề Tiêu vào thứ Bảy, liền nói với bà. Dương Oánh nghe xong đặc biệt vui, lập tức đổi hướng đi thẳng đến trung tâm thương mại. Đầu tiên là dẫn cậu đi chọn mua một đống quần áo, sau đó lại dẫn cậu đến khu đồ chơi mua bộ mô hình máy bay mới nhất. Hai mẹ con ăn cơm ở ngoài xong, lại đi dạo một lúc, mãi đến khi trời tối hẳn mới tay xách nách mang về nhà.

Trên đường hơi tắc, xe đi  tốc độ rất chậm. Đường Lâm ngáp mấy cái, cuối cùng thiếp đi trong tiếng nhạc. Hồi lâu sau, cậu mới từ từ tỉnh lại. Tầm mắt trước mặt tối om, lắc lư lên xuống, cậu hình như đang được ai đó ôm vào lòng.

"Hai mẹ con cũng biết đi chơi thật đấy, mấy giờ rồi, không về nữa là tôi báo cảnh sát đấy!".

 Đường Kiến Thành vừa cẩn thận bế con trai đi về phía thang máy, vừa ca cẩm nhìn vợ.

“Báo cái gì mà báo, cứ làm quá lên. Lâm Lâm thứ Bảy đi dự sinh nhật bạn, không phải sửa soạn cho nó tử tế à? Con trai tôi đẹp trai thế này, không thể để bị người ta át vía được.”

. Dương Oánh nói xong huơ huơ mấy túi quần áo trong tay, vẻ mặt hưng phấn, kể lại chuyện cậu đi dự sinh nhật Tề Tiêu cho Đường Kiến Thành nghe, tiện thể nói luôn chuyện bố mẹ người ta bao cả khách sạn mời ăn cơm, cuối cùng lại dặn dò:

 “Chúng ta cũng không thể chiếm không cái lợi này được, hôm nào ông tìm cơ hội cảm ơn người ta một tiếng, rồi đến nhà hàng đó thanh toán tiền ăn cho mấy đứa nhỏ...”

"Bà yên tâm đi, chuyện này tôi chắc chắn làm đẹp!". Đường Kiến Thành đáp lời. 

"Mà nói đi cũng phải nói lại, Lâm Lâm lần này tám phần là được thơm lây từ Chu Cảnh Sâm. Theo tôi thấy, thằng bé Cảnh Sâm đó tốt thật, Lâm Lâm làm bạn với nó, sau này chỉ có lợi!". 

Giọng Đường Kiến Thành đầy vẻ đắc ý, nghĩ đến chuyện sáng nay hỏi thăm được lại thở dài, nheo mắt nhìn quanh, nhỏ giọng báo cáo với vợ:

 "Tôi nói bà nghe, hôm nay tôi mới biết, bố của Chu Cảnh Sâm mấy năm trước mua một căn nhà ở khu này của mình, khu này không phải thuộc tuyến trường của Lâm Lâm sao! Ông ta định đưa thằng con riêng kia qua đây đấy.".

Dương Oánh mặt đầy kinh ngạc: 

"Ông ta điên rồi à? Hai đứa trẻ chênh nhau có mấy ngày, thật sự đưa qua lại xếp vào cùng lớp, để các bạn học nhìn Chu Cảnh Sâm thế nào! Đây không phải là đâm vào tim thằng bé sao!".

“Bà nói nhỏ thôi, đừng làm ồn Lâm Lâm.”

 Đường Kiến Thành thở dài một tiếng, cúi đầu nhìn, thấy Đường Lâm vẫn nhắm mắt ngủ ngoan, mới thở phào nhẹ nhõm, hạ giọng nói tiếp: 

"Chứ còn gì nữa, người làm bố như vậy đúng là khốn nạn, không cần biết người lớn ân oán thế nào, con trai dù sao cũng là của mình, sao lại có thể làm ra chuyện như vậy chứ.

 May mà chuyện này bị người ta mách đến nhà ông nội nó, nghe nói ông cụ đích thân ra mặt, gọi điện cho Cục Công an, trước hôm khai giảng một ngày đã chuyển hộ khẩu với hồ sơ của thằng bé kia đi rồi. Bà nói xem hai đứa này mà thật sự học cùng nhau, Chu Cảnh Sâm tan học nhìn cảnh bố mình đón người khác... Ai, tôi nghĩ thôi đã thấy đau lòng thay thằng bé rồi.".

"Hừ, tôi thấy cái bà vợ bé kia của ông ta cũng chẳng phải thứ tốt lành gì, chuyện này tám phần là do bà ta xúi giục, cố tình gây khó chịu cho người ta! Nhưng mà đôi bố mẹ của Cảnh Sâm cũng thật sự chẳng ra gì, đứa trẻ tốt như vậy lại đầu thai vào nhà họ, đúng là xui xẻo tám đời!".

 Từ khi con trai được Chu Cảnh Sâm cứu về, Dương Oánh có ấn tượng đặc biệt tốt với cậu bé đó. Yêu ai yêu cả đường đi lối về, huống chi Chu Cảnh Sâm còn là bạn của con trai bà. Bà hung hăng "phi" một tiếng, nghĩ đến gì đó lại đưa tay véo cánh tay Đường Kiến Thành:

 "Tôi cảnh cáo ông đấy, ông mà dám kiếm con bé nào bên ngoài về, thì cút xéo cho tôi, một xu cũng đừng hòng mang đi. Tiền này đều là của con trai tôi, ai đụng vào tôi liều mạng với kẻ đó!".

Đường Kiến Thành 'ai nha' một tiếng liền nói không dám, cúi đầu khom lưng nhỏ giọng xin tha.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play