Chương 001

Bắpp_03

Đường Lâm đau đầu kinh khủng, thái dương như có kim châm, tim thì đập thình thịch muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Tay phải cậu nóng rát, cảm giác như bị cái gì đó trói chặt, không cử động được.

Có tiếng ai đó đang khóc, tiếng nức nở thút thít khe khẽ vọng vào tai, đánh thức bộ não còn đang mơ màng của cậu.

Nhìn lên là trần nhà loang lổ, bẩn thỉu, có vết nước thấm trên mái, treo lủng lẳng một cái đèn cũ kỹ. Bên cạnh là cửa sổ nhỏ có song sắt. Trong phòng thỉnh thoảng lại có tiếng nức nở, nho nhỏ, non nớt.

Đường Lâm gắng gượng, cắn răng ngồi dậy. Nhìn quanh mới biết đây là một căn phòng cũ nát, trông có vẻ đã lâu lắm rồi. Phòng không lớn, ánh sáng yếu ớt, ngoài cửa sổ tối đen, thỉnh thoảng vọng lại vài tiếng chó sủa. Xung quanh còn có mấy đứa trẻ khác, tầm sáu, bảy tuổi, tay cũng bị trói bằng dây thừng, vẻ mặt mệt mỏi.

Cậu ngẩn người, đầu óc vẫn chưa kịp phản ứng. Cậu nhớ mình đang họp cùng đội trưởng ở cục, chỉ chợp mắt một lúc trên xe, sao mở mắt ra đã ở cái nơi quái quỷ này rồi? Quan trọng là, ai to gan đến mức dám bắt cóc cậu ngay dưới mí mắt đội trưởng đội điều tra hình sự, người được mệnh danh là "sát thần" chứ?

Tiếng ‘loảng xoảng’ đột ngột vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu, cửa chính bị ai đó đẩy mạnh ra. Một người đàn ông thò đầu vào, tay cầm cây côn sắt, hung hăng khoa chân múa tay.

“Khóc lóc cái gì, còn khóc nữa tao băm cho chó ăn!”

Căn phòng lập tức im bặt, dù vẫn còn tiếng sụt sịt nhưng không đứa trẻ nào dám khóc to nữa. Người đàn ông thấy bọn trẻ ngoan ngoãn thì hài lòng đóng cửa lại.

Tay phải Đường Lâm tê rần, cậu cúi xuống nhìn tay mình. Đó là một đôi tay trắng nõn, mềm mại, xương cốt mảnh khảnh chưa phát triển hết. Cổ tay bị buộc chặt bằng dây thừng, có lẽ do trói lâu nên máu không lưu thông, hoặc da quá non nên sưng đỏ cả lên, trông rất đáng sợ. Cậu chắc chắn đây không phải tay mình, vì đôi tay này quá nhỏ, và ngón trỏ không có nốt ruồi son cậu có từ bé.

Dù rất hoang đường, nhưng cậu nghi ngờ mình đã xuyên không. Dù sao thì trong thời đại này, chuyện xuyên không, trọng sinh đâu đâu cũng có. Chỉ là từ một thanh niên 24 tuổi đầy nhiệt huyết vừa đi làm, xuyên thành một đứa trẻ có hoàn cảnh không mấy tốt đẹp… 

Thật đúng là chuyện đáng lo.

Nhưng bây giờ không phải lúc để buồn bực, cậu phải tìm cách trốn thoát. Những ngày ở đội cảnh sát giúp cậu hiểu rõ số phận bi thảm của một đứa trẻ bị bắt cóc. Đường Lâm đành chấp nhận số phận, liếm đôi môi khô khốc, bắt đầu nghiên cứu sợi dây trên tay. 

May là dây không phải loại chắc chắn, chỉ là dây vải bình thường. Có lẽ thấy bọn trẻ còn nhỏ nên chúng chỉ trói cổ tay, lại dùng kiểu trói đơn giản nhất.

Cậu thử cử động bàn tay sưng tấy, tê dại. Chờ cổ tay có cảm giác lại, cậu đặt các khớp ngón tay sát vào nhau, từ từ đưa tay về phía ngực. Dù Đường Lâm là thành viên đội cảnh sát, nhưng nói đúng ra cậu không phải cảnh sát hình sự thực thụ, mà là nhân viên kỹ thuật máy tính của đội. Nhưng ngày ngày ở cùng những tinh anh cảnh đội, mưa dầm thấm lâu, cậu cũng học được vài kỹ năng tự cứu cơ bản. Ví dụ như bây giờ, làm sao để thoát khỏi dây trói.

Đường Lâm vừa thầm cảm ơn các cảnh sát già trong đội đã chỉ dạy, vừa cẩn thận xoay cổ tay. Khi xoay được khoảng 45 độ, sợi dây đang căng có chút lỏng ra. Cậu cắn răng chịu đau, lặp đi lặp lại động tác vài lần, cuối cùng sợi dây cũng lỏng hơn một chút, cậu từ từ rút tay ra.

Cậu đang mừng vì thoát được trói buộc thì một giọng nói nhỏ vang lên bên cạnh.

“Đừng cử động.”

Đường Lâm giật mình, ngẩng đầu nhìn theo tiếng nói, phát hiện một cậu bé đang ngồi ở góc tường đối diện cửa sắt. Nửa người cậu bé ẩn trong bóng tối, nếu không nhìn kỹ sẽ không thấy. Hoàn toàn khác với mấy đứa trẻ đang khóc thút thít, cậu bé này mặt mũi tuy bẩn nhưng không hề hoảng sợ, toát ra vẻ chững chạc và bình tĩnh không hợp với lứa tuổi.

Cậu bé đột nhiên đứng dậy, đi thẳng về phía Đường Lâm. Lúc này Đường Lâm mới nhận ra, sợi dây trên cổ tay cậu bé kia chỉ buộc hờ. Xem ra không chỉ mình cậu thoát được.

“Chúng ta có thể hợp tác. Lát nữa cậu tìm cách dụ người canh cửa vào đây, tối nay bọn chúng chỉ để lại một người canh gác thôi.”

Cậu bé hoàn toàn lờ đi vẻ kinh ngạc trong mắt Đường Lâm, ngồi xuống cạnh cậu, nói bằng giọng chỉ hai người nghe thấy. Đường Lâm có chút tò mò, chẳng lẽ cậu bé này cũng giống mình, xuyên không tới đây? Nếu không sao gặp phải chuyện này mà vẫn bình tĩnh bàn chuyện hợp tác như vậy?

Cậu bé kia thấy Đường Lâm ngây người nhìn mình không nói gì, nhíu mày im lặng một lúc rồi lại lên tiếng, 

“Nếu cậu cũng muốn ra ngoài, lát nữa cứ làm theo lời tôi nói. Đợi người vào rồi tôi sẽ tìm cách chạy ra.”

 Vẻ mặt nhíu mày nghiêm túc khuyên bảo của cậu bé trông khá đáng yêu. Đường Lâm nhìn cậu bé nói năng nghiêm chỉnh, ra dáng ông cụ non, trong lòng thấy hơi buồn cười. Nhưng cậu biết đây không phải lúc đùa, suy nghĩ một lát rồi cẩn thận hỏi:

 “Sao cậu biết tối nay bọn họ chỉ có một người?”

“Ở đây không chỉ nhốt chúng ta, những đứa trẻ đã được đặt hàng bị nhốt ở phòng bên cạnh. Tối nay phần lớn người phải theo lão đại đi giao hàng. Có người dặn dò tên nghiện rượu canh cửa phải tự mình trông đêm cẩn thận hơn.”

 Nói đến đây, mắt cậu bé lộ rõ vẻ chán ghét,

 “Nhà này quá cũ, cách âm không tốt, bọn họ nói chuyện không kiêng dè, nghe kỹ là có thể nghe thấy.”

Đường Lâm nghĩ nếu thông tin này là thật, thì tối nay đúng là cơ hội tốt nhất để trốn thoát.

 Nhưng… cậu nhìn quanh căn phòng trống hoác, đừng nói vũ khí tự vệ, đến cục đá cũng không có. Chẳng lẽ cứ thế nghênh ngang chuồn đi dưới mí mắt người canh gác sao?

Cậu bé kia suy nghĩ, nheo mắt nhìn cậu,

 “Lát nữa cậu giả vờ đau bụng, diễn cho giống vào, giữ chân hắn vài phút. Chỗ tôi vừa ngồi là góc chết, hắn thường không nhìn thấy, đến lúc đó tôi sẽ ở đó chờ thời cơ chạy thoát. Cậu yên tâm, sau khi ra ngoài, tôi sẽ dẫn người về cứu cậu.”

Nghe đến đây, Đường Lâm lại thấy nhẹ nhõm. Dù biểu hiện có chững chạc, thông minh hơn tuổi, nhưng suy nghĩ vẫn còn chút ngây thơ trẻ con. Giả vờ đau bụng? Tình tiết sến súa trong phim truyền hình tám giờ này thật sự lay động được ý chí sắt đá của bọn buôn người bên ngoài sao? Nhưng cái góc chết kia đúng là có thể lợi dụng…

Cậu bé dường như đoán được suy nghĩ của cậu, nói tiếp,

 “Mấy đứa chúng ta là bọn chúng lựa chọn kỹ càng. Đừng thấy hắn hung dữ, vì muốn bán được giá tốt, sẽ không mặc kệ chúng ta sống chết đâu.”

Đường Lâm: “…” 

Đứa trẻ này thành tinh rồi sao? Quan sát tỉ mỉ thật!

Cậu suy nghĩ rồi lắc đầu, 

“Nếu vậy thì có thể thử, nhưng đau bụng hơi giả. Phải nghĩ cách giả bệnh khác. Đến lúc đó chúng ta đổi vai, lát nữa cậu giả bệnh, tôi tìm cách ra ngoài. Cậu đừng… tùy cơ ứng biến.”

 Cậu định nói đừng sợ, nhưng nhìn vẻ mặt thờ ơ của cậu bé, lại nuốt lời vào bụng.

Cậu bé nghi ngờ nhìn cậu một cái, cuối cùng không nói gì.

Trong phòng hơi lạnh, Đường Lâm dựa vào tường, kéo chặt chiếc áo mỏng manh, nhưng vẫn bị hơi lạnh từ tường làm cho run lên. Cậu bé kia người lại nóng ran. Cậu nghi ngờ đối phương bị sốt, mà còn sốt không nhẹ. Đường Lâm lo lắng đưa tay sờ trán cậu bé.

 Có lẽ lòng bàn tay mát lạnh dễ chịu, cậu bé bất giác dụi dụi hai cái, rồi nhận ra mình đang làm gì, vội ngồi thẳng dậy, muốn tránh xa cậu ra. Đường Lâm nhìn cậu bé người cứng đờ, thầm thở dài, dù sao cũng vẫn là một đứa trẻ. Cậu nhẹ nhàng vỗ vai đối phương, cố gắng dịu giọng trấn an,

 “Không sao đâu, cậu ngủ một lát đi, tôi canh cho.” 

Chỉ tiếc giọng nói của cơ thể này quá non nớt, nghe không mấy thuyết phục. May là người bên cạnh không nói gì nữa, người cũng thả lỏng đi nhiều.

Ngoài cửa sổ song sắt tối đen, không phân biệt được thời gian. Mấy đứa trẻ khóc cả ngày cũng mệt, chẳng mấy chốc đã cuộn tròn ngủ say, chỉ thỉnh thoảng nói mê vài câu, gọi ba mẹ đáng thương. 

Đường Lâm áp sát vào cậu bé không nhúc nhích, tai dán chặt vào bức tường lạnh lẽo. Căn phòng ọp ẹp này cách âm đúng là không tốt, tiếng TV phòng bên cạnh thỉnh thoảng lại vọng vào tai.

Cậu cố gắng kìm nén cơn buồn ngủ và mệt mỏi trong người. Hồi lâu sau, bên ngoài cuối cùng cũng có người đến chào hỏi người canh gác. Không lâu sau, ngoài cửa sổ quả nhiên vang lên tiếng xe nổ máy ầm ầm.

 Đường Lâm ban đầu không dám động, thầm đếm trong lòng mấy trăm số, thấy cũng kha khá rồi mới cử động cánh tay cứng đờ định đứng dậy.

Cậu vừa cử động, cậu bé đang dựa vai cậu liền tỉnh giấc, vẻ mặt đề phòng nhìn chằm chằm cậu. Dưới ánh đèn mờ ảo, dáng vẻ cảnh giác đó trông như một con sói con. Cậu bé kia bình tĩnh lại, nhận ra người đối diện là Đường Lâm mới thả lỏng.

Đường Lâm ghé sát tai cậu bé, mặc kệ cậu bé lùi lại, một tay giữ chặt lấy, nói nhỏ, “Lát nữa cậu giả vờ tay chân run rẩy, giống như thế này.”

Nói xong cậu nằm thẳng xuống đất, co người, tay chân cứng đờ, người run lên bần bật. Diễn xong ngẩng đầu lên, thấy cậu bé kia đang nhìn mình với vẻ mặt như nhìn người bị bệnh tâm thần.

Đường Lâm xấu hổ cười cười, giải thích nhỏ,

 “Đau bụng chắc hắn không để ý đâu. Loại này gọi là động kinh, dễ dọa người lắm.”

 Nếu không phải điều kiện không cho phép, cậu đã tự mình giả bệnh rồi, dù sao như vậy cũng giống hơn. Chỉ là cậu thật sự không yên tâm để một đứa trẻ như vậy tự mình chạy thoát. Bọn buôn người kia đều không phải loại hiền lành, bị bắt lại không biết sẽ làm ra chuyện mất nhân tính gì.

Đường Lâm bị cậu bé nhìn chằm chằm có chút ngượng, hỏi nhỏ

, “Cậu muốn thử không?”

 Cậu thật sự sợ đứa trẻ này học không giống, đến lúc đó lại khiến đối phương cảnh giác.

Cậu bé thẳng thừng từ chối, “Không, tôi học không được.”

Đường Lâm nhất thời nghẹn lời. Đứa trẻ này mà bắt chước thì ngược lại dễ gây nghi ngờ. Thời gian gấp gáp, cậu cắn răng quyết định tự mình làm. Cùng lắm thì, nhân lúc tên kia không chuẩn bị, tìm cơ hội dùng dây thừng siết cổ hắn cho ngất đi.

Cậu thấy thời cơ đã đến, chuẩn bị tinh thần, kiểm tra lại công cụ trên tay, rồi nháy mắt với đối phương, nằm sấp xuống đất bắt đầu diễn cảnh co giật một cách tận tâm. Đường Lâm cảm thấy kỹ năng diễn xuất hai mươi mấy năm của mình sẽ bùng nổ hết vào ngày hôm nay.

Cậu bé kia thấy cậu diễn nhập tâm, nghiêng người lùi vào góc chết, hét về phía cửa sắt, “Người đâu, có người chết rồi!”

Đường Lâm: “……”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play